Người đàn ông nghe lí do của con trai liền im lặng, liếc mắt nhìn Thẩm Chi Diệu đang đi phía trước, hạ thấp giọng nói nhỏ: “Đợi ba gửi tiền cho mày, đồ tiểu tử thối, tốt nhất là đừng có lừa ba, bằng không ba lột da mày!”
Nói vài câu sau đó ông ta liền cúp máy, nhanh chân đuổi theo Thẩm Chi Diệu, thở dài một tiếng: “Thằng tiểu tử nhà tôi cũng coi như là hiểu chuyện, vừa nãy nó nói với tôi là đi thăm Tinh Không, nó nói Tinh Không ốm rồi, con trai tôi tuy có phần ham chơi nhưng rất biết chăm sóc con gái, Tinh Không khi nào về ăn Tết? Để con trai tôi cùng đi với cô ấy đi, dù sao thì nó cũng phải quay về.”
Ánh mắt Thẩm Chi Diệu không hề biến đổi, anh lẳng lặng mở cửa xe ra, trước khi lên xe anh quay đầu nhìn người đàn ông đó.
“Vậy thì cảm ơn Đồng tổng, phiền lệnh công tử chăm sóc Tinh Không một chút.”
Người đàn ông cười ha ha: “Khách sáo gì chứ, mọi người cũng thân thiết như vậy, việc của bọn trẻ cứ để tự bọn chúng đi, chúng ta lớn rồi cứ mặc kệ bọn chúng, chúng ta cũng chỉ dạy bảo hướng dẫn chúng thôi, anh thấy có đúng không?”
Thẩm Chi Diệu cũng chỉ khẽ cười đáp lại, nói tạm biệt với ông ta rồi lái xe đi.
Amanda nhìn qua cửa xe, cuối cùng không nhịn được nữa mà quay đầu lại nhìn anh.
Cô hỏi: “Có cần gọi một cuộc điện thoại cho phía trường ở đó không ạ? Bảo bọn họ chăm sóc tiểu thư?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguy-hiem-nha-dau-bat-duoc-em-roi/3030093/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.