Trong mắt Lục Diễn Trạch lúc này chỉ có hình ảnh Thẩm Tinh Không, anh kéo vị hôn phu Á Kỷ ra và chạy ra ngoài.
Còn chưa ra tới cổng lớn, phía sau liền liền có một tiếng nói lạnh lùng gọi anh lại.
Anh quay đầu liền nhìn thấy Mãn Tử đang trừng mắt lên nhìn anh, nói với anh bằng tiếng Trung: “Con muốn đi đâu?”
Lục Diễn Trạch nghiến răng lại nói: “Con phải quay về tìm cô ấy.”
Mãn Tử bực mình lấy chiếc vòng đeo tay vứt về phía anh, chiếc vòng rơi xuống vỡ tan.
Bà ta tức giận tới nỗi hai bờ vai run lên: “Đi đi, con đi qua cánh cửa đó thì mẹ sẽ treo cổ!”
Lục Diễn Trạch sắp tới gần cánh cửa, bàn tay anh còn chưa nắm được vào tay cầm, gió trong sân liền thổi qua từng cơn, những chiếc lá vàng và đỏ cùng nhau rơi xuống.
Anh cúi đầu, không muốn nhìn vào ánh mắt đầy bi ai của Mãn Tử.
Mãn Tử đi gần lại phía anh, nắm lấy tay anh, bà nắm thật chặt: “Quay về tìm cô ấy cũng không cứu vãn được gì, ba con sẽ không tha cho con đâu, cũng sẽ không tha cho cô ấy....con muốn có được thứ mà con muốn thì phải trở nên hùng mạnh, trở thành chủ nhân của thế giới này.”
Lục Diễn Trạch nhắm mắt lại: “Mẹ, con có thể đợi tới lúc đó không? cô ấy có thể đợi được tới lúc đó không?”
Mãn Tử nhìn anh: “Đợi tới khi ba con giao một phần quyền lực cho con thì mẹ sẽ đưa con về nước....”
Kéo tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguy-hiem-nha-dau-bat-duoc-em-roi/3030032/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.