Buổi sáng khi Thẩm Tinh Không ngủ dậy thì Thẩm Chi Diệu không ở nhà.
Một mình cô ăn cơm, cô nhìn người làm, do dự hồi lâu cô mới hỏi Thẩm Chi Diệu đi đâu rồi.
Người làm cười cười nhìn cô, chỉ nói, tiên sinh cùng với lão tiên sinh đi gặp bác sĩ Michael rồi.
Thẩm Tinh Không ồ một tiếng rồi cúi đầu xuống lặng lẽ ăn cơm.
Ăn cơm xong, một mình cô bí bách ở trong phòng rất khó chịu, cô mặc một chiếc áo khoác len rồi đi xuống lầu vận động, trời mùa thu, thời tiết bắt đầu trở lạnh nhanh hơn.
Cô từ trên lầu đi xuống, đi men theo con đường đá trên cỏ ra sân sau.
Phía đó là nơi của Thẩm Chi Diệu, chó hay những thứ khác của anh đều ở đó, cô rất ít khi tới.
Thẩm Tinh Không cho tay vào túi áo, gió thổi luồn vào mái tóc dài của cô.
Cô nhìn những chiếc lá vàng rơi xuống, trong lòng không biết tại sao đột nhiên cảm thấy thật trống rỗng.
Mấy con chó Mastiff nghe thấy có tiếng bước chân liền xổ ra phía cửa lồng sắt, hướng về phía cô sủa vang kinh thiên động địa.
Cô có chút sợ hãi, bước chân lùi về phía sau, nhưng cô lại nghĩ chiếc lồng sắt chắc chắn thế bọn chúng chắc không chạy ra ngoài được đâu chứ?
Nhớ lại cái đêm ngày hôm đó, mấy con chó khát máu này đã không chút nêt tình mà cắn nát hai cánh tay của Trì Hạo.
Cô cầm lấy một hòn đá nhỏ, ném vào trong chiếc lồng cho bõ tức.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguy-hiem-nha-dau-bat-duoc-em-roi/3030028/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.