Hội vẽ tranh khá yên lặng, Thẩm Tinh Không ngáp dài một cái, vứt chiếc bút chì cho vào hộp, nhìn thời gian rồi cô đứng lên: “Tới giờ rồi.. tôi phải rút lui rồi.”
Lục Diễn Trạch đang nhìn vào bức tranh cậu vẽ, đôi lông mi hơi rủ xuống, Thẩm Tinh Không nhìn cậu, môi cậu đang khẽ mím lại, múi khá cao, nhìn bộ dạng đó của cậu rất giống với một nhân vật thanh niên nào đó trong truyện tranh.
Một lát sau Lục Diễn Trạch mới từ từ liếc mắt lên nhìn cô: “Tôi đưa cậu về, bây giờ cũng hơi muộn rồi.”
Thẩm Tinh Không nhìn cậu nheo mày lại: “Không cần cậu, có ai nhìn thấy lại nói linh tinh. Cái này cho cậu, cậu trong mắt tôi chính là như thế này.”
Thẩm Tinh Không đưa bức tranh cô vẽ chân dung Lục Diễn Trạch cho cậu ra, cười xảo quyệt.
Lục Diễn Trạch nhăn mặt lại đón lấy bức tranh trông bẩn bẩn, trong bức tranh là một người nhìn như vượn, cậu hức một tiếng: “Đồ con gái óc bằng quả nho.”
Thẩm Tinh Không bĩu môi, cô cầm lấy ba lô, nhìn vào đồng hồ, tài xế mới được đổi không dám giục cô, thế này thật tốt, bảo anh ta đợi thì anh ta đợi, chứ trước đây làm gì dám về muộn kể cả là năm phút, nếu về muộn tài xế đều bị Thẩm Chi Diệu chỉ trích.
ở phía ngoài hoàng hông bắt đầu buông xuống, ánh nắng vàng le lói soi vào cửa sổ....
Lục Diễn Trạch im lặng đứng ở đó, nhìn Thẩm Tinh Không đi ra khỏi phòng tranh.
Trong một giờ đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguy-hiem-nha-dau-bat-duoc-em-roi/3029921/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.