Thẩm Tinh Không bị cậu ta mắng đột nhiên cô lại thấy sống mũi mình cay cay, cô mím chặt môi trợn mắt nhìn cậu ta rồi nói: “Tôi dễ dãi? Tôi dễ dãi thế nào hả? Lục Diễn Trạch, cậu đừng có tưởng tôi không chịu đi là vì tôi muốn cùng cậu thế nào, tôi khó khăn lắm mới có cơ hội ra ngoài chơi một lần, tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội này thế thôi chứ không phải vì cậu! Tôi cười với ai là việc của tôi! Không cần cậu phải quản!”
Thần sắc của Lục Diễn Trạch càng lúc càng lạnh lùng, cậu hức một tiếng, rồi vứt con tò he trên tay xuống đất, lườm cô rồi nói: “Đúng lúc. Cậu không biết cậu phiền phức thế nào đâu, nếu cả hai đã thấy nhau mà ngứa mắt vậy thì chúng ta đi tách nhau ra đi đi, đừng có đi theo tôi nữa.”
Thẩm Tinh Không nhìn con tò he bị vứt dưới đất rồi bị người đi đường giẫm nát, cô cắn chặt môi, cũng mặc kệ rồi quay người bước đi rời khỏi Lục Diễn Trạch.
Cậu ta rốt cuộc là làm sao thế? Cô làm sai gì à? Cậu ta làm gì mà nói cô khó nghe thế chứ!
Thẩm Tinh Không kìm nén không để cho nước mắt chảy ra, cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy trước mắt chỉ còn lại dòng người xa lại, không còn một bóng dáng quen thuộc nào nữa.
Cô tức giận giậm chân, dòng người đi đi lại lại, cô căn bản không tìm được đường về nữa rồi, cô mím chặt môi, sống mũi càng lúc càng cay.
Một mình men theo dọc con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguy-hiem-nha-dau-bat-duoc-em-roi/3029903/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.