Phần Lan, Bệnh viện não.
Sau nửa tháng, Huỳnh Mai đã hồi phục sức khỏe tốt và chuẩn bị xuất viện.
Ngày xuất viện, Tuyên Quân Thần tình nguyện đến đưa mẹ con Hứa Thanh Khê từ bệnh viện về. “Dì Huỳnh Mai, con đến rồi.”
Xung quanh Tuyên Quân Thần như được bao bọc bởi ánh nắng xuất hiện ở cửa phòng.
Mấy ngày nay, anh ta đã ở bên Huỳnh Mai xây dựng không ít hảo cảm nên đôi khi Huỳnh Mai đối xử với anh ta còn tốt hơn Hứa Thanh Khê.
“Này, tôi đã bảo là không cần tới rồi mà sao cậu lại ở đây.”
Mặc dù ngoài mặt Huỳnh Mai có vẻ ghét bỏ nhưng nụ cười trên môi lại rất rạng rỡ.
“Dì Huỳnh Mai đã xuất viện rồi làm sao con không đến được. Con còn định tổ chức ăn mừng cho dì Huỳnh Mai thật tốt một phen nữa cơ.”
Tuyên Quân Thần chạy tới bên người Huỳnh Mai.
Hứa Thanh Khê nhịn không được muốn trợn mắt chỉ vào đống hành lý đã đóng gói trên giường bệnh của cô nói.
“Đừng giở trò quỷ gì nữa. Nếu đã muốn tới làm cu li thì những thứ này thuộc về anh. Chúng tôi sẽ đợi anh ở dưới lầu.”
Nói xong, cô dìu Huỳnh Mai chậm chậm đi về phía thang máy.
Tuyên Quân Thần nhìn bóng lưng bọn họ rời đi sau đó lại nhìn túi lớn nhỏ trên giường, có chút hối hận vì sao anh ta không mang người theo.
Thấy Hứa Thanh Khê sắp khuất dạng trên hành lang, anh ta vội vàng thu dọn hành lý chạy theo.
Sau mười phút, cả ba người đã trở về căn hộ tạm thời của họ.
“Mẹ, mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguy-hiem-anh-that-hu-hong/1093906/chuong-518.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.