Lúc về nhà, Hứa Thanh Khê vẫn luôn cầm mãi bức tranh yêu thích không buông tay, xem tới xem lui.
“Em thích đến vậy sao?”
Quân Nhật Đình cười híp mắt ngồi xuống kế bên Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê dùng sức gật đầu:
“Đương nhiên rồi, đây là bức hình chung duy nhất của chúng ta.”
Quân Nhật Đình sửng sốt, trong lòng anh có chút xúc động.
Hình như đúng là như vậy, những bức hình chụp được lúc đi du lịch ở nước ngoài về sau bởi vì trận hỗn chiến nên đều bị mất hết, tìm không thấy nữa.
“Nếu em thích, về sau chúng ta có thể chụp nhiều hơn.”
Đôi mắt anh mang theo ý cười nhìn Hứa Thanh Khê.
“Thật sự sao?”
Hứa Thanh Khê mừng rỡ nhìn lại anh.
Quân Nhật Đình gật đầu:
“Đương nhiên rồi, nhưng mà...”
“Nhưng mà sao?”
“Anh cùng em làm những điều em thích, em cũng phải nên làm gì để cảm ơn anh chứ?”
Quân Nhật Đình thu hẹp khoảng cách nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê, ánh mắt đầy ý vị thâm trường.
Hứa Thanh Khê nghe hiểu ý anh ám chỉ, gương mặt trắng nõn liền trở nên nóng hổi:
“Em, em mời anh đi ăn.”
“Đi ăn?”
Quân Nhật Đình nheo mắt, đột nhiên sát lại Hứa Thanh Khê mị hoặc nói:
“So với việc đi ăn, anh thấy em còn mĩ vị hơn.”
Tim của Hứa Thanh Khê như giật thót một cái, vốn hai gò má đang nóng lập tức đỏ giống như bị thiêu cháy, tỏa ra khói trắng.
Trong không khí, khí tức duy nhất thuộc về Quân Nhật Đình bao xung quanh cô, khiến toàn thân cô như nhũn ra không tự chủ được.
“Giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguy-hiem-anh-that-hu-hong/1093892/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.