Đối với lời đề nghị của Phan Văn Nam, Hứa Thanh Khê cũng hơi mủi lòng, nhưng cô hy vọng rằng những ngày còn lại trong cuộc đời mình có thể nhìn thấy Quân Nhật Đình.
“Cảm ơn ý tốt của anh Nam, nhưng mà tôi vẫn chưa có ý đinh nhảy công ty, nếu như sau này có ý định nhảy việc, tôi nhất định sẽ để ý đến tập đoàn Phan Thị.”
Đáy mắt Phan Văn Nam hiện lên tia thất vọng, nhưng anh cũng không nói gì.
Hai người cứ tiếp tục trò chuyện với nhau, mãi đến một lúc sau, vì công ty có việc nên Phan Văn Nam về trước.
Hứa Thanh Khê không về nhà ngay mà ở quán cà phê ngồi thêm một lát.
Cô nhìn qua cửa sổ sát đất, nhìn đoàn xe nườm nượp qua lại, tâm trí cũng dần bay xa.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi vừa rồi đã nhắc nhở cô một chuyện: thời gian trước mắt của cô còn lại càng ngày càng ít, cô thực sự sẽ tiếp tục lãng phí thời gian để giận dỗi với Quân Nhật Đình sao?
Không, cô không muốn!
Thế là cô kích động chạy ra khỏi quán cà phê, tiện thể bắt một chiếc taxi về nhà họ Quân.
Mười mấy phút sau, cô đã đứng trước cửa nhà họ Quân, nhưng kề cà không dám bước vào.
Cô nhìn khung cảnh quen thuộc, tâm trạng phấn khởi vừa nãy bỗng chốc ỉu xìu xuống như quả bóng bay xì hơi, bảo sao cô cứ ngập ngừng đứng ở cửa mãi không vào.
Nếu như đi vào, bắt gặp Quân Nhật Đình, cô sẽ làm gì, sẽ nói gì với anh đây?
Cô hít thở thật sâu, sau đó vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguy-hiem-anh-that-hu-hong/1093875/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.