Chương trước
Chương sau
Quân Nhật Đình nắm chặt lấy tay Hứa Thanh Khê, đưa lên miệng hôn.
“Là lỗi của anh.”
Thái độ xin lỗi của người này khiến cô sững sờ.
Hà Văn Tuấn lần nữa quay lại, nhìn thấy khung cảnh ấp áp này.
Anh ho nhẹ, khiến hai người họ chú ý ới anh.
“Trợ lí Hà!”
Hứa Thanh Khê giật mình, có chút ngại ngùng chào.
Ngược lại là Quân Nhật Đình, anh vẫn điềm nhiên như không.
“Người đâu?”
Anh lạnh lùng hỏi.
Hà Văn Tuấn biết anh muốn hỏi tới Kiều Nô, cung kính trả lời: “Người đã chạy thoát, nhưng tôi đã cho người đuổi theo.”
Quân Nhật Đình gật đầu.
Hà Văn Tuấn tiếp tục hỏi: “Tổng giám đốc, tôi gọi người đưa anh về nhé?”
Quân Nhật Đình nghĩ lục lúc thì gật đầu: “Đưa tôi về, gọi Dương Minh Triết tới.”
Hà Văn Tuấn gật đầu, sau khi sắp xếp xong mọi chuyện cậu tới giúp Hứa Thanh Khê đỡ Quân Nhật Đình rời khỏi nơi đây.
Tất nhiên bên phía khách hàng bọn họ cũng phải chào hỏi một câu.
Không đến nửa giờ, bọn họ đã tới hoa viên Ngự Cảnh.
Khi Quân Nhật Đình bước xuống xe.
Bỗng nhiên toàn bộ đèn bật sang, có thể thấy rằng có người đã nhanh hơn bọn họ một bước.
“Cô Hứa.”
Dương Minh Triết nghe thấy có tiếng động, đứng lên khỏi sofa chào hỏi, sau đó nhìn thấy tình trạng suy nhược của Quân Nhật Đình, sắc mặt anh ấy khẽ thay đổi, cho người đỡ anh lên phòng nghỉ ngơi và kiểm tra.
“Anh Dương, Nhật Đình không sao chứ?”
Hứa Thanh Khê nhìn thấy anh đã kiểm tra xong, vội vàng hỏi.
“Lần này cấp cứu kịp thời, không xảy ra vấn đề gì quá lớn, thậm trí so với lần bị bệnh trước thì đã đỡ hơn rất nhiều.”
Dương Minh Triết nói kết quả một cách ngắn gọn.
Hứa Thanh Khê nghe xong thở phào nhẹ nhõm, khi thấy Quân Nhật Đình mặt cắt không còn giọt máu, trái tim cô đau đớn như thể ngừng đập.
May mà cô chăm sóc tỉ mỉ, ngày thứ hai tinh thần và trạng thái Quân Nhật Đình đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
“Muốn ăn gì không?”
Bởi vì đây là căn hộ, nên không có người hầu đúng giờ đến quét dọn, chỉ có Hứa Thanh Khê chăm sóc Quân Nhật Đình.
“Muốn ăn con heo lười là em.”
Quân Nhật Đình cũng không khách sáo, trực tếp nói ra.
Hứa Thanh Khê gật đầu, nghĩ đến anh đang ốm, vì vậy liền đến phòng ăn nấu một bát cháo, bê cùng với một đĩa dưa chua bước vào phòng.
Cô định sẽ đút Quân Nhật Đình, kết quả bị Quân Nhật Đình trêu.
“Anh chỉ bị hoảng sợ, chứ không phải bị gãy tay.”
Anh cầm bát cháo Hứa Thanh Khê đưa tới bắt đầu ăn.
Vừa ăn anh vừa nhìn sang Hứa Thanh Khê, không biết là nghĩ tới điều gì bèn hỏi: “Em ăn chưa?”
Hứa Thanh Khê vô thức lắc đầu.
Quân Nhật Đình thấy vậy liền muốn đút cô ăn.
Mới đầu, Hứa Thanh Khê từ chối, nhưng sau cùng cô vẫn không từ chối sự nhiệt tình của anh.
Lúc sau, một bát cháo lớn đã bị hai người họ tiêu diệt sạch sẽ.
Hứa Thanh Khê thu don bát đũa, quay lại phòng bếp.
Lúc cô muốn hỏi tình trạng bệnh của Quân Nhật Đình như thế nào thì Hà Văn Tuấn đến, mang theo đủ loại các văn kiện mới nhất.
Hứa Thanh Khê thấy vậy, cũng không hỏi nữa, để lại không gian cho hai người xử lí công việc.
Khi cô rời đi, Quân Nhật Đình mới bắt đầu hỏi Hà Văn Tuấn.
“Đã bắt được người chưa?”
Hà Văn Tuấn xấu hổ lắc đầu: “Xin lỗi, cô ta rất giỏi cắt đuôi người theo dõi, người của chúng ta đến bây giờ vẫn chưa tìm ra được manh mối.”
Quân Nhật Đình nhíu mày.
Hà Văn Tuấn thấy anh nhíu mày, tiếp tục nói: “Nhưng tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát sẽ hỗ trợ chúng ta chặn các lối đi để điều tra.”
……
Cùng lúc này, Kiều Nô ngày đêm chạy trốn đã trở về căn cứ của mình, khi nhận được tin tức mà đàn em báo lên, tức đến mức đập vỡ một chai rượu vang.
“Mẹ nó, con khôn đó, dám phá hỏng chuyện tốt của tao.!”
Cô ta nghiến răng ken két, khuôn mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn đáng sợ.
Bọn đàn em đã rất lâu không nhìn thấy chủ nhân của mình tức giận đến vậy rồi, nhìn nhau không dám lên tiếng.
Mà Kiều Nô vẫn không ngừng chửi rủa.
“Hứa Thanh Tuệ, mày đợi đấy cho tao, sau này tao bắt được mày, xem tao xử mày như thế nào?”
Bọn đàn em thấy cô trút giận cũng đủ rồi, mới dám hỏi: “ Chủ nhân, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
“Đánh rắn động cỏ rồi, hiện nay nếu còn theo kế hoạch cũ, thì chúng ta cũng sẽ không thoát khỏi kết cục như là Đảo Quốc thứ hai.”
Ba tên đàn em mỗi đưa một câu phân tích tình hình hiện tại, càng kiến Kiều Nô nhức đầu.
“Cài gì mà Đảo Quốc thứ hai, sao nào, mới một lần thất bại đã dọa bọn mày chết khiếp rồi à? Tao lại không biết chúng mày lúc nào thì trở thành thỏ đế như vậy?”
Tiếng trách mắng của cô ta rất to.
Ba đứa đàn em bị cô ta chửi đến xanh người, nhưng cũng rất nhanh điều chỉnh lại trạng thái.
“Chủ nhân nói rất đúng, kế hoạch trước mắt thất bại, Quân Nhật Đình hiện tại nhất định có sự đề phòng, chúng ta muốn tiếp cận anh ta lần nữa e rằng rất khó.”
Kiều Nô nghe vậy, ngược lại không mắng chửi nữa.
Bởi cô nghĩ tới một chuyện.
Quân Nhật Đình vốn có tính cảnh giác rất cao, trước đó cô nghĩ cách tiếp cận anh đã bỏ bao công sức, hiện nay kế hoạch thất bại, muốn lần nữa tiếp cận anh lần nữa, chỉ đành phải nghĩ cách khác….
Trong lòng cô bỗng có một suy nghĩ.
“Hiện tại không phải gấp, đợi trận ồn ào này qua đi, chúng ta lại lên kế hoạch lần nữa.”
Bọn đàn em mới đến hai ngày, do cô tạm thời dừng hoạt động, cả thủ đô bỗng trở nên yên tĩnh hẳn.
Về việc Quân Nhật Đình xảy ra chuyện, người lớn nhà họ Quân đều không biết.
Nhưng mà Mạc Ly dưỡng thương ở nhà lại nghe được tin.
Cô ta gấp gáp chạy tới căn hộ kia, vừa lúc gặp phải Hứa Thanh Khê đang mua nước ép cho Quân Nhật Đình trở về ở cửa.
Ngay lập tức, Mạc Ly nhìn thấy Hứa Thanh Khê liền cảm thấy ngứa mắt ngứa mũi.
“Đúng là đồ tai họa, cậu chủ ở bên cô chẳng được ngày yên lành.”
Cô ta chừng mắt nhìn Hứa Thanh Khê và mắng.
Hứa Thanh Khê nghe vậy, sắc mặt liền trầm trọng.
“Cô nói cái gì?”
Cô tức giận chất vấn, Mạc Ly cũng chẳng sợ.
“Tôi nói cô là đồ sao chổi, chỉ mang lại xui xẻo cho cậu chủ, nếu tôi là cô, tôi tự biết xấu hổ mà rời đi rồi, đâu giống cô, mặt dày mày dạn mà ở lại.”
Hứa Thanh Khê bị tức đến bật cười.
“Cô Mạc, cô quan tâm cũng nhiều thật đấy.”
Hứa Thanh Khê giễu cợt nhìn Mạc Ly, ánh mắt tràn đầy sự ghét bỏ: “Hơn nữa, cô cũng chỉ là đàn em bên người Nhật Đình, Quân Nhật Đình còn chưa nói gì, cô lại có tư cách gì mà ở đây nói nhăng nói cuội?”
Mạc Ly bị cô nói đến mức tức run, đang muốn phản bác lại vài câu, Hứa Thanh Khê lại tiếp tục nói: “Còn nữa, cô là đàn em đắc lức của Quân Nhật Đình, anh ấy xảy ra chuyện sao không thấy cô đến?”
Mạc Ly bị nghe thấy cô nói vậy, tức điên người.
“Nếu không phải đồ sao chổi cô thì sao lại hết phiền phức này đến phiền phúc khác đến chứ, hại tôi bị thương, nếu không tôi đã có thể ở bên cạnh bảo vệ cậu chủ không để anh ấy bị chút tổn thương nào cả.”
Hứa Thanh Khê mím môi, nhất thời không thể phản bác.
Nếu xét đến cùng thì đúng là do cô.
Đang lúc cô tự trách bản thân, có một âm thanh từ cửa vọng ra.
“Mạc Ly!”
Câu nói này tràn đầy tức giận.
Hiển nhiên là Quân Nhật Đình đã nghe hết đối thoại của hai người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.