Chương trước
Chương sau
Hứa Thanh Khê cũng nghe nói rằng Phan Hữu Nam không tự trách mình nên cũng cảm thấy biết ơn.
Cũng chính vào lúc này, giọng nói tức giận của Tổng giám đốc Uông vang lên sau lưng hai người.
“Không ai trong số các người được phép rời khỏi đây, dám đánh người sao, tôi nhất định phải gọi cảnh sát tống cô vào tù!”
Anh ta đứng khom người trước bàn làm việc, vẻ mặt gớm ghiếc.
“Nếu không thể giết con chó cái này thì tôi không mang họ Uông.”
Anh ta giận dữ chửi bới, thậm chí còn đề cập đến sự hợp tác của cả ba.
“Giám đốc Nam, anh đừng nói là tôi không cho anh thể diện, nếu anh muốn thúc đẩy sự hợp tác này thì đừng xen vào chuyện này.”
Anh ta đe dọa đến việc hợp tác để ngăn không cho Phan Hữu Nam giúp Hứa Thanh Khê.
Phan Hữu Nam trực tiếp sa sầm mặt.
Sắc mặt của Hứa Thanh Khê cũng không khá hơn là bao.
Cô biết rằng nếu việc này không được xử lý đúng cách thì sợ rằng ngay cả việc hợp tác với tập đoàn Phó Y cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nếu vậy thì cô thật sự xấu hổ.
Dù sao thì Phan Hữu Nam tốt bụng nên mới giới thiệu cho cô hợp tác, mặc dù chuyện này không liên quan đến anh ấy nhưng bây giờ anh ấy lại bị liên lụy, khiến cô cảm thấy có chút mắc nợ anh ấy.
Và nếu chuyện này làm rùm beng lên ở đồn cảnh sát thì nó sẽ thực sự rất rắc rối.
Đừng nói nhà họ Quân, e rằng bên phía công ty sẽ có rất nhiều tin đồn.
Ngay khi Phan Hữu Nam chuẩn bị nói, Hứa Thanh Khê đã giành lời trước.
“Ừm, vì Tổng giám đốc Uông đã nói không thể hợp tác được, nên bây giờ tôi sẽ không lo lắng về điều đó nữa nên bây giờ tôi sẽ giải quyết với ông Uông đây luôn!”
Tổng giám đốc Uông không ngờ rằng Hứa Thanh Khê lại có dũng khí giải quyết với mình, vì vậy ông ta không khỏi khinh thường nói: “Cô đòi tính sổ với tôi sao, dựa vào cái gì?”
Hứa Thanh Khê chế nhạo. Thái độ này của ông ta là đang bắt nạt cô sao?
Phan Hữu Nam cũng nghe thấy, không biết nên cười hay nên mắng Tổng giám đốc Uông này ngu ngốc hay ngây thơ nữa.
“Tổng giám đốc Uông, vì sự hợp tác trước đây, tôi xin vui lòng nhắc nhở ông một lần nữa rằng sự việc lần này là do lỗi của ông. Nếu ông dừng lại ngay bây giờ, vấn đề vẫn có khả năng xoay chuyển. Nếu để đến khi ông gặp rắc rối thì đừng trách tôi không nhắc nhở ông trước.”
Anh ấy lạnh lùng đe dọa, nhưng nhờ vậy khiến Tổng giám đốc Uông do dự.
Nhưng ngay sau khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Hứa Thanh Khê, ông ta liền buông bỏ sự do dự này.
Nếu người phụ nữ này thực sự có bất kỳ lai lịch lớn nào thì cô ấy cũng sẽ không ra ngoài giao lưu với bọn họ.
Đối với một người phụ nữ như vậy, ông ta phải nghiêm khắc dạy cho cô một bài học và bắt cô bằng lòng quỳ trên giường cầu xin.
“Cảm ơn anh Hữu Nam đã nhắc nhở tôi, nhưng sự việc này không chỉ xâm phạm đến an toàn cá nhân của tôi nên tôi cần phải nghiêm khắc xử lí.”
Trong lòng ông ta suy tính bẩn thỉu nhưng trên mặt lại không hề có những suy nghĩ đó, cảnh cáo Phan Hữu Nam: “Hay là anh Hữu Nam đây muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Đừng trách tôi không nhắc nhở anh Hữu Nam rằng nếu anh can thiệp vào chuyện này thì mọi sự hợp tác sau này giữa hai công ty sẽ bị chấm dứt.”
Phan Hữu Nam nhìn vẻ kiêu ngạo lộ ra trong mắt ông, sắc mặt lạnh lùng.
Khóe mắt anh liếc về phía Hứa Thanh Khê, lúc này lấy điện thoại di động ra gọi điện, khóe môi hơi giật giật: “Tổng giám đốc Uông suy nghĩ nhiều rồi. Nếu việc làm anh hùng cứu mĩ nhân thì chắc chắn sẽ không đến lượt tôi. Tôi chỉ móng chút nữa Tổng giám đốc Uông đây đừng hối hận thôi.”
Khi Tổng giám đốc Uông nghe thấy điều này, ông ta cảm giác có chút bất ổn không lí do, đưa mắt nhìn về phía Hứa Thanh Khê.
Ông tha thấy Hứa Thanh Khê đang cầm điện thoại nhưng không biết cô nói chuyện với ai.
Trên thực tế, người duy nhất mà Hứa Thanh Khê có thể tìm là Quân Nhật Đình.
“Em đang gặp chút rắc rối ở đây. Em cần anh giải quyết giúp, anh có thể qua đây chút được không?”
Quân Nhật Đình bất giác cau mày khi nghe những lời đó, nhưng anh vẫn đồng ý.
“Em đang ở đâu? Ngay bây giờ anh đến ngay.”
Hứa Thanh Khê nói địa chỉ xong liền cúp điện thoại.
Cô cất điện thoại, ngước mắt lên nói: “Tổng giám đốc Uông, vì ông muốn truy cứu chuyện này đến cùng nên tôi đã sắp xếp rồi. Đợi người của tôi tới rồi chúng ta giải quyết luôn.”
Tổng giám đốc Uông sửng sốt trước vẻ mặt lạnh lùng và kiêu ngạo của cô, lập tức cảm thấy mình bị khiêu khích.
Vừa định mắng một trận nữa thì điện thoại nội bộ trên bàn vang lên.
Ông ta nhìn lướt qua tin nhắn, sắc mặt hơi thay đổi, nở nụ cười nịnh nọt: “Chào buổi chiều, chủ tịch.”
Cô không biết người đầu dây bên kia nói gì qua điện thoại nhưng có vẻ ông ta ngạc nhiên: “Vâng, tôi sẽ thu xếp ngay lập tức và đảm bảo các khách VIP sẽ hài lòng.”
Khi nói hết, ông ta liền cúp máy.
“Trần Vân, canh người phụ nữ này chờ tôi về xử lý sau.”
Nói xong, ông ta nhìn Phan Hữu Nam: “Anh Hữu Nam, công ty chúng tôi hiện tại có một khách VIP đến thăm. Xin thứ lỗi chúng tôi không chăm sóc tốt được cho bên anh.”
Phan Hữu Nam vui vẻ nhìn ông ta có cả sự giễu cợt từ sâu trong mắt anh.
Mặc dù không nói rõ ràng nhưng rõ ràng anh ấy đã đoán được người bên kia là ai.
“Không sao đâu.”
Thấy anh ấy không có ý định rời đi, ông ta cũng không lo nhiều được như vậy, liền vội vàng thu xếp rồi chạy xuống tầng, chuẩn bị đón khách quý.
Sau khi ông ta rời đi, Phan Hữu Nam và Hứa Thanh Khê nhìn nhau, xung quanh im lặng.
Cùng lúc đó, ở tầng dưới.
Chiếc xe độc quyền của Quân Nhật Đình chậm rãi dừng trước cửa công ty.
Khi thấy anh vừa đến, chủ tịch công ty đã đích thân ra chào hỏi.
“Chủ tịch Nhật Đình sắp tới, chúng ta cố gắng chăm sóc.”
Đây là một người đàn ông trung niên rất thất thường, năm tháng huy hoàng đã để lại dấu ấn nặng nền nhưng vẫn thấy được phong độ qua từng năm tháng.
Ông lịch sự nhưng Quân Nhật Đình lại hờ hững.
“Chủ tịch Trần chu đáo quá, hôm nay tôi đến đây vì hai việc.”
Nghe vậy, chủ tịch Trần hơi nhướng mày cười: “Ồ? Hai chuyện gì vậy?”
“Một là về sự hợp tác giữa hai bên. Tôi nghe nói quý công ty không hài lòng với mức giá mà chúng tôi cung cấp.”
Quân Nhật Đình vừa đi vừa nói: “Thứ hai, vợ tôi có vẻ đã lỡ làm phật lòng người nào đó trong công ty các người. Nên kêu tôi đến xem một chút.”
Khi anh vừa nói xong, Tổng giám đốc Uông, người đang đi bộ cách đó không xa, không lí do run rẩy, khiến ông ta nhớ đến Hứa Thanh Khê, người đang bị giữ trong phòng ông ta.
Lúc này, Quân Nhật Đình cũng đưa ra ý kiến của mình.
“Tiện thể, vợ tôi vẫn ở trong phòng tổng giám đốc, chủ tịch Trần à, chúng ta trực tiếp đến văn phòng tổng giám đốc nhé.”
Đột nhiên, mặt Tổng giám đốc Uông tái mét.
Đương nhiên, Chủ tịch Trần không biết, nên liền đưa Quân Nhật Đình đến văn phòng tổng giám đốc.
Một lúc sau, bọn họ đã đến nơi.
Hứa Thanh Khê nhìn thấy người đàn ông đẹp trai đi trước đám đông, trái tim cô bỗng đập rộn ràng.
“Nhật Đình.”
Cô chống lại sự kỳ lạ trong lòng, đứng dậy chào hỏi Quân Nhật Đình.
Chủ tịch Trần nhìn sắc mặt của anh, nghe thấy lời nói này, lại thêm lời giải thích của Quân Nhật Đình lúc ở dưới lầu, lập tức cười nói: “Thì ra đây là bà Quân, ông Quân đây đúng là người có phúc.”
Ông ta khen nhưng không hề nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tổng giám đốc Uông ở phía sau, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
“Chuyện gì đang xảy ra?”
Quân Nhật Đình không đáp lại lời nói của chủ tịch Trần mà nhìn về phía Hứa Thanh Khê hỏi.
Hứa Thanh Khê nghe vậy, ánh mắt lướt qua anh và rơi vào người của Tổng giám đốc Uông đang hoảng sợ.
“Người này muốn cư xử tồi tệ với em. Em đã sợ quá và tự vệ chính đáng, nhưng ông ta nói muốn báo cảnh sát bắt em và phá hỏng mối quan hệ hợp tác giữa hai công ty của chúng em.”
Khi Quân Nhật Đình nghe được nửa câu đầu, mặt anh liền u ám.
Toàn thân tràn ngập khí lạnh.
Tổng giám đốc Vương sợ tới mức hai chân mềm nhũn, chỉ có thể bám chặt vào những người xung quanh mới có thể đứng vững.
“Chủ tịch Quân, đây là hiểu lầm, hiểu lầm, tôi không biết Hứa Thanh Khê là vợ của anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.