Quân Nhật Đình sao có thể không quan tâm khi thấy Hứa Thanh Khê muộn như vậy còn chưa về nhà.
“Em đang ở đâu?” Giọng nói của Quân Nhật Đình đầy lo lắng.
Hứa Thanh Khê đương nhiên cũng nhận ra điều đó, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp.
Cô đáp: “Em vừa đến khách sạn của Minh Phượng, em sắp về rồi đây.”
Quân Nhật Đình cau mày: “Em làm gì mà muộn như vậy còn ở đó?”
Hứa Thanh Khê nói ngắn gọn về sự việc lúc ban ngày rồi kết luận: “Không phải vấn đề gì quá lớn, anh không cần lo lắng.”
Quân Nhật Đình thấy cô có thể tự xử lý được, vì vậy anh cũng không hỏi quá nhiều.
Anh liếc mắt nhìn đồng hồ, đã quá muộn, không muốn Hứa Thanh Khê về một mình, anh liền nói: “Em cứ đứng yên ở khách sạn, anh sẽ tới đón.”
Hứa Thanh Khê định nói không cần nhưng Quân Nhật Đình dứt lời đã cúp máy.
Cô nhìn chiếc điện thoại lòng tràn đầy hạnh phúc. Không biết từ lúc nào, khóe miệng cô đã bất giác nở nụ cười ngọt ngào.
Sau nửa giờ, Quân Nhật Đình đã lái xe đến trước mặt Hứa Thanh Khê. Cô mở cửa, bước lên xe rồi nói bằng giọng vui vẻ: “Đi thôi.”
Cô vừa nói vừa thắt dây an toàn, không ngờ lúc này từ bụng cô phát ra một tiếng ‘ùng ục’ khiến động tác của cô có chút ngại ngùng và gò má cô thoáng ửng hồng.
Quân Nhật Đình cau mày nhìn cô, nói bằng giọng không hài lòng: “Em chưa ăn cơm tối à?”
“Em quá bận rộn nên quên mất, vừa rồi cũng không cảm thấy đói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguy-hiem-anh-that-hu-hong/1093575/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.