Hứa Thanh Khê nghe thấy giọng nói này, ánh mắt lập tức sáng rực lên. Trong khi đó, đám côn đồ lại rất tức giận. Không ai muốn miếng ăn đến miệng rồi còn rơi mất.
“Chàng trai, tôi khuyên cậu không nên tọc mạch, coi chừng đi đêm sẽ gặp ma.” Một tên lớn tiếng đe dọa.
Lời cảnh cáo vừa dứt, cửa thang máy cũng đã mở toang, gương mặt người đàn ông bên ngoài cũng lộ rõ.
Nhận ra “cứu tinh’ của mình, gương mặt Hứa Thanh Khê càng thêm mừng rỡ.
“Anh Hào.” Cô vui mừng thốt lên.
Mạc Hào liếc cô một cái, ánh mắt có chút ảm đạm nói: “Cô Hứa Thanh Tuệ, không ngờ lần thứ hai gặp mặt lại ở hoàn cảnh như vậy.”
Hứa Thanh Khê nghe Mạc Hào nói liền cảm thấy có một chút xấu hổ. Đám côn đồ nghe được cuộc nói chuyện của họ, đoán rằng họ đã biết nhau, nhìn nhau hồi lâu không muốn bỏ miếng mồi ngon. Nhưng rốt cuộc đối phương cũng chỉ có một người, còn bọn chúng có cả hội.
“Này, hóa ra là người quen. Hèn gì phải tọc mạch, nhưng cậu nhóc, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân không dễ đâu, cẩn thận kẻo nhừ đòn.”
Mạc Hào nhướng mày: “Ai nói tôi muốn làm anh hùng?”
Đám côn đồ nghe thấy câu này thì tất cả đều sửng sốt, bao gồm cả Hứa Thanh Khê cũng nhìn anh ta với vẻ bối rối.
Chỉ nghe anh ta nói tiếp: “Tôi không định làm anh hùng, nhưng... cho dù tôi không làm, cũng sẽ có người lo cho cô.”
Vừa nói, Mạc Hào vừa nhìn Hứa Thanh Khê. Nghe Mạc Hào nói vậy, tâm trạng đang căng thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguy-hiem-anh-that-hu-hong/1093571/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.