Hứa Thanh Khê hung hăng trừng mắt nhìn anh, cầm đôi đũa trên bàn lập tức vùi đầu vào ăn cơm, giống như mượn động tác này để che giấu nét ửng đỏ trên khuôn mặt cô.
Thật tình không biết phải làm sao, coi như cô che kín mặt, hai lỗ tai đỏ bừng kia vẫn bán đứng cô.
“Đừng chỉ ăn cơm. Ai không biết còn tưởng tôi ngược đãi cô.”
Quân Nhật Đình nhìn dáng vẻ xấu hổ buồn bực của cô, không nhịn được trêu đùa thêm lần nữa: “Hơn nữa, cô đã gầy, vốn dĩ không có nhiều thịt, ôm không thoải mái!”
Theo lời cuối cùng anh vừa nói xong, trong đầu Hứa Thanh Khê nổ đùm một tiếng, hai gò má càng nóng hơn.
“Quân Nhật Đình, anh lưu manh!”
Cô nghiến răng nghiến lợi nói, Quân Nhật Đình vội vàng gắp một đũa thức ăn, trấn an nói: “Được rồi, đừng nháo nữa, ăn cơm thật ngon!”
Hứa Thanh Khê nhìn miếng thiệt trong bát, hừ lạnh.
Cô nhanh chóng ăn cơm nước xong xuôi, không để Quân Nhật Đình có cơ hội từ chối, bỏ lại một câu, vội vàng rời đi.
“Tôi ăn no rồi, ở nhà còn có bản thiết kế phải chuẩn bị. Đi trước!”
Quân Nhật Đình nhìn theo bóng lưng thở phì phò của cô, không khỏi bật cười thành tiếng.
Chợt quét đến vị trí Hứa Thanh Khê vừa ngồi, phát hiện trên bàn còn có đồ vật của người phụ nữ kia.
Người phụ nữ này, thật đúng là vứt bừa bãi.
Anh nhủ thầm, cầm lấy điện thoại trên ghế sa lon đi ra cửa.
Hứa Thanh Khê không biết Quân Nhật Đình đang đuổi theo.
Sau khi đi xuống lầu, lại vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguy-hiem-anh-that-hu-hong/1093533/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.