Chương trước
Chương sau
Bà Kim Hồng nghe thấy chủ ý của Quân Phong Lan, vẻ mặt hơi do dự.
Cũng không trách được cô em chồng này trước đó lại nói xem bà ta có bỏ được hay không.
Dù sao trước mắt thì Hứa Thanh Tuệ vẫn là con dâu cả nhà họ Quân, nếu ném đi danh dự, việc này có liên hệ đến cả nhà họ Quân.
Mà nếu như làm lớn chuyện, bà ta cũng rất lo lắng đến lúc đó sẽ có kết cục không tốt.
Đặc biệt là bên ông cụ, dù thế nào thì Hứa Thanh Tuệ cũng là do ông chọn, nếu như ầm ĩ khó coi, cũng khó ăn nói với bên đó.
Bà ta nghĩ đến những thứ này, cũng nói rõ ra.
“Cái này thì có gì phải lo lắng. Đến lúc đó để cha nhìn thấy con khốn Hứa Thanh Tuệ kia dây dưa không rõ ràng với người đàn ông khác, chị cảm thấy cha sẽ còn che chở cho cô ta sao?”
Quân Phong Lan nói, trong mắt lóe lên sự thâm độc.
Từ lúc Quân Nhật Đình vì người phụ nữ kia mà đến gây chuyện với cô ta. Cô ta đã không thể tiếp tục nhịn để người phụ nữ này ở lại nhà họ Quân.
Cô ta nhìn bà ta Kim Hồng còn đang do dự, đáy mắt tối sầm lại, cảm thấy cần thêm chút gì đó.
“Lại nói, chị dâu, chị cảm thấy tính tình phóng khoáng tùy tiện kia của Hứa Thanh Tuệ, chị có thể chắc chắn nó mang thai có đúng là cốt nhục của nhà họ Quân không? Trước đó thì không nói, Nhật Đình không ở trong nước, bây giờ Nhật Đình đã trở về, cô ta vẫn như cũ chết không hối hận, yêu đương vụng trộm cũng đã trộm đến trong nhà. Chị cảm thấy nếu sinh đứa bé kia ra, sẽ là của Nhật Đình sao?”
Bà ta Kim Hồng nghe nói thế, thực sự dao động.
Người phụ nữ Hứa Thanh Tuệ kia phản bội Nhật Đình, điều đó đã chạm đến ranh giới cuối cùng của bà ta, chứ chưa nói đến việc cô ta lại muốn làm lẫn lộn huyết mạch nhà họ Quân.
Bà ta tuyệt đối không thể để người phụ nữ kia làm việc gì đó tổn hại đến danh dự của Nhật Đình.
“Chuyện này làm theo những gì cô nói, tôi sẽ ra tay sắp xếp chuyện từ thiện.”
Bà ta trầm giọng đáp lại, Quân Phong Lan tất nhiên là rất vui vẻ, nói chi tiết bên trong hội từ thiện kia với bà ta.
…..
Nhà mới bên này, Hứa Thanh Khê còn không biết nguy hiểm đang đến gần.
Sau khi cô trở lại phòng, mặc dù ngoài miệng nói không để ý đến chuyện Quân Nhật Đình đánh nhau với Trác Văn Khoa, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà nhớ đến.
Cũng không biết người đàn ông kia cuối cùng là có ý gì, đến bây giờ vẫn không đề cập đến.
Cô đang ngồi làm việc cũng suy nghĩ lung tung, trong tay cầm bản thiết kế nhưng không hề chuyển động một nét bút.
Đồng thời cô còn thỉnh thoảng nhìn về phía cửa.
Nhưng mà ngoài cửa hết sức yên tĩnh, làm cho ánh mắt chứa đựng mong đợi của cô trở nên lạc lõng.
Cô chợt phát hiện ra thái độ của mình có gì đó không đúng, bỗng nhiên lắc đầu.
Cô lạc lõng cái gì, Quân Nhật Đình không để ý không phải càng tốt sao, làm cho hai người không phải cãi nhau.
Lại nói, người đàn ông kia cũng không thích cô, kết hôn với cô, chẳng qua là nhiệm vụ ông nội giao cho anh mà thôi.
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà nhếch miệng cười tự giễu.
Cô bắt buộc bản thân phải tỉnh táo lại, tập trung vào bản thiết kế trong tay.
Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, quản gia đến thông báo có thể dùng bữa tối.
Hứa Thanh Khê gật đầu, thu dọn đơn giản một chút, lập tức đi ra ngoài.
Không nghĩ tới cô đi đến cầu thang, vừa vặn đụng phải Quân Nhật Đình cũng đang muốn đi xuống dưới.
Bước chân cô dừng lại một chút, vô thức nhìn về phía mặt Quân Nhật Đình, giống như muốn hiểu thấu tâm trạng bây giờ của anh.
Quân Nhật Đình cũng không biết cô còn để ý chuyện vừa rồi, thấy cô dừng lại, lông mày cau lại, khó hiểu nói: “Sao lại không đi tiếp?”
Giọng điệu lạnh nhạt tự nhiên, cũng không có dấu hiệu giận dữ, khiến cho Hứa Thanh Khê thở ra một hơi nhưng đồng thời cũng thấy có chút ngột ngạt.
Cô cũng không nói rõ được tại sao bản thân lại có cảm giác như thế.
“Đi đây.”
Cô mấp máy môi, đáp lại.
Hai người xuống lầu rất nhanh, mới vừa ngồi vào, người giúp việc đã mang đồ ăn lên.
Trên bàn ăn, hai người im lặng dùng cơm.
Sau bữa ăn, một lần nữa người giúp việc bưng lên canh tẩm bổ đặt trước mặt Hứa Thanh Khê.
Chỉ là lần này, cô vừa mới uống một ngụm, mùi thuốc nồng đậm trong khoang miệng khiến cô có cảm giác buồn nôn.
“A….”
Mặt mũi cô đầy vẻ khó chịu, dùng tay che miệng chạy đến nhà vệ sinh.
“Mợ cả, cô không sao chứ?”
Người giúp việc thấy vậy, đuổi ở phía sau quan tâm hỏi han.
Quân Nhật Đình nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, ánh mắt lóe lên sự u ám, cũng đứng dậy theo sát đó đi qua.
Không đợi anh đến gần, đã nghe thấy âm thanh nôn mửa truyền ra từ nhà vệ sinh.
Một lúc sau, âm thanh này mới dừng lại, vẻ mặt Hứa Thanh Khê nhợt nhạt đi ra ngoài.
Cũng không trách cô khó chịu như vậy, thực sự thì hương vị kia làm cho dạ dày cô rất khó chịu.
Quân Nhật Đình nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, mím môi nói: “Tối nay tôi bảo Hà Văn Tuấn hẹn trước với bác sĩ một tiếng, cô đi kiểm tra một chút xem.”
“Làm phiền anh rồi.”
Hứa Thanh Khê cho là anh nói muốn mình kiểm tra dạ dày, nói lời cảm ơn.
Nhưng không biết là suy nghĩ của cô với Quân Nhật Đình hoàn toàn khác nhau
Lúc này anh nghĩ là, khoảng cách người phụ nữ này có kinh nguyệt lần trước, đã là hơn một tháng, có vẻ như là mang thai rồi.
Mà trước mắt người phụ nữ này lại nôn, là một trong những dấu hiệu của người mang thai, khiến cho anh không thể không cân nhắc.
Hứa Thanh Khê hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này, cô bình tĩnh một lúc, một lần nữa đi ăn chùa gì đó, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.
Đến ngày thứ hai, cô ngủ đến khi tự tỉnh lại thì xuống lầu ăn cơm, vậy mà lại thấy Quân Nhật Đình đang ở nhà.
Nhìn dáng vẻ thì giống như đang chờ cô xuống ăn sáng cùng.
“Cơ thể đã khá hơn chút nào chưa?”
Quân Nhật Đình không thấy được vẻ kinh ngạc trong mặt cô, thấy cô xuống lầu, ân cần hỏi han.
“Vẫn tốt.”
Hứa Thanh Khê mặc dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều, ngồi xuống bàn ăn.
Dù sao thì người ta là ông chủ lớn, để bản thân nghỉ cũng không ai nói gì.
Nghĩ như vậy, cô yên tâm dùng cơm.
Đang ăn, bên tai một lần nữa vang lên tiếng của Quân Nhật Đình.
“Cơm nước xong xuôi, cô lên tầng thay quần áo khác, sau đó tôi dẫn cô đến bệnh viện.”
Hứa Thanh Khê sửng sốt, đôi mắt xinh đẹp kinh ngạc nhìn Quân Nhật Đình, giống như không nghĩ anh sẽ làm như vậy.
“Không cần, chút chuyện nhỏ này, làm gì đến mức phiền anh dẫn đi, tự tôi đi cũng được, anh không đến công ty sao?”
Cô cũng không muốn đi cùng Quân Nhật Đình.
Hoặc là nên nói cô không muốn lại nhận ý tốt của người đàn ông này, nếu như nhận nhiều, cô sẽ quên mất thân phận của mình, khiến bản thân sinh ra cảm xúc lạ lẫm.
Quân Nhật Đình cũng không biết trong lòng cô nghĩ gì, chỉ nghe thấy cô từ chối, dừng lại động tác trong tay, lạnh lẽo nhìn cô.
Vốn dĩ Hứa Thanh Khê còn muốn kiên trì, nhưng bị đôi mắt thâm thúy sâu không thấy đáy kia nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy da đầu tê dại một hồi.
Cuối cùng cô vẫn không chịu được, chỉ có thể cắn môi đồng ý.
“Tốt thôi, anh muốn dẫn thì cứ dẫn.”
Quân Nhật Đình thấy cô đồng ý, hừ lạnh một tiếng tiếp tục ăn cơm.
Hứa Thanh Khê ăn mà không biết mùi vị.
Không bao lâu, Quân Nhật Đình ăn hết thức ăn trong bát, nhìn thấy thức ăn của cô còn lại không ít, nhíu nhíu mày, nhưng vẫn không thúc giục.
“Cô từ từ ăn, tôi chờ cô bên ngoài xe!”
Anh nói xong, quay người đi ra ngoài.
Hứa Thanh Khê nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, trong mắt đầy vẻ phức tạp, càng không có khẩu vị.
Nhưng mà cô nghĩ đến Quân Nhật Đình ở ngoài cửa, nhanh chóng ăn mấy miếng rồi lên tầng thay quần áo.
“Tôi xong rồi, đi thôi.”
Cô thay một bộ quần áo bình thường để thuận tiện kiểm tra, vừa lên xe vừa mở miệng.
Nhưng Quân Nhật Đình không lập tức lái xe, mà đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt.
“Thế nào?”
Hứa Thanh Khê nhìn, không hiểu mở miệng, còn tưởng mình có chỗ nào không đúng, cúi đầu xem xét.
“Không có gì, đi thôi.”
Tất Nhiên Quân Nhật Đình sẽ không nói cho cô biết, là anh đang nhìn xem có phải cô mang một đôi giày nguy hiểm hay không.
Dù sao thì mấy thứ kia rất nguy hiểm với phụ nữ có thai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.