Mặc dù Hà Văn Tuấn không rõ tại sao tổng giám đốc nhà mình muốn điều tra rõ ràng, có điều vẫn nhận lệnh rồi rời đi.
Theo cậu rời đi, Quân Nhật Đình cũng ngồi xuống sô pha trong phòng bệnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cũng không biết qua bao lâu, Hứa Thanh Khê trên giường bệnh yếu ớt tỉnh lại.
Cô nhìn căn phòng xa lạ, nháy mắt ngây người.
Đang định ngồi dậy, Quân Nhật Đình ở bên kia phát hiện tiếng động mở hai mắt.
Đáy mắt anh hiện lên ánh sáng âm u tiến lên: "Tỉnh rồi hả?"
Hứa Thanh Khê nghe anh nói như thế, mới phát hiện sự tồn tại của anh, hình như không kịp phản ứng nên cô hơi giật mình.
Quân Nhật Đình giả bộ như không thấy vẻ khác thường trên mặt cô, quan tâm hỏi: "Người thế nào rồi? Dạ dày còn đau không?"
Anh cũng không nói chuyện Hứa Thanh Khê uống rượu ngất xỉu.
Hứa Thanh Khê hoàn hồn, lông mày cau lại hỏi: "Tôi đang ở đâu?"
"Sao thế? Nhanh như vậy đã quen chuyện xảy ra trước đó rồi?"
Vốn Quân Nhật Đình muốn nói không phải ý này.
Cũng không biết thế nào, lời nói ra lại mang theo gai, làm sắc mặt Hứa Thanh Khê cứng lại.
Môi mỏng của cô khẽ nhếch lên, có vẻ không muốn tiếp lời.
Có điều sau khi được anh nhắc nhở, ngược lại cô nhớ lại chuyện ngất xỉu lúc trước, trong mắt chợt lóe lên sự phức tạp.
Hiển nhiên, sau khi cô ngất xỉu, là Quân Nhật Đình cứu được cô.
Mặc dù cực kỳ không muốn để ý tới người này, nhưng đạo đức mà cô được học không cho phép cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguy-hiem-anh-that-hu-hong/1093501/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.