Hứa Thanh Khê đi theo dì Ba qua bên nhà chính.
Nhưng vừa mới vào trong, cô liền có cảm giác bầu không khí có gì đó là lạ, những người giúp việc bên cạnh nhìn thấy đều dạt hết vào bất cứ chỗ nào có thể trốn được.
Bà Kim Hồng dường như đang ngồi trong phòng khách chờ một mình cô, trong tay bưng một tách trà nhỏ, dáng vẻ khoan thai, nhưng ánh mắt nhìn về phía cô lại sắc bén như một mũi tên đã lên dây chuẩn bị xé gió, điệu bộ như thể sắp sửa bắn xuyên qua người cô.
Bà Kim Hồng vẫn nhìn chằm chằm vào cô không lên tiếng, Hứa Thanh Khê không thể làm gì khác hơn là nói, "Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì ạ?"
Cô cố gắng không để ý tới khác thường chung quanh, giọng nói cố gắng tỏ ra bình thản.
"Cô còn có mặt mũi hỏi tôi?"
Cô vừa dứt lời, bà Kim Hồng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, ly nước trong tay cũng nặng nề dằn mạnh xuống bàn, phát ra một tiếng va chạm đanh gọn.
"Mẹ nói như vậy con thật sự không hiểu, mấy ngày nay con đều ở đây, một bước cũng không ra khỏi cửa, không biết đã làm sai chỗ nào."
Hứa Thanh Khê vừa thốt ra, những người bên cạnh toàn bộ đều sợ hãi lui về phía sau mấy bước.
Giá đã là lúc nào rồi, mợ cả lại còn dám già mồm với bà chủ.
Những người này tôi nhìn bà, bà nhìn ông, giống như toàn thế giới ai cũng biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có Hứa Thanh Khê là không.
Bà Kim Hồng hừ lạnh một tiếng, "Cô còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguy-hiem-anh-that-hu-hong/1093423/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.