Chương 553 
 Lục Xuyên Mạn sinh ra tại Lạng Sơn, một thành phố có nền kinh tế phát triển không mấy thịnh vượng, trên giấy khai sinh chỉ có chữ ký của mẹ chứ không hề có chữ ký của bố. 
 Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng mỉm cười, xem ra Hoắc Trình Viễn thật sự là một người vô tình, dù là ai thì ông ta cũng thế. 
 Anh lật tài liệu về sau, cuộc đời của Lục Mạn Xuyên thật ra cũng không có điểm nào quá nổi bật. Nếu như bất buộc phải dùng một từ để miêu tả, vậy thì Hoắc Anh Tuấn sẽ chọn từ “khốn khổ”. 
 Năm 7 tuổi khi Lục Mạn Xuyên học tiểu học, mẹ anh ta vì một trận lở đất trên công trình xây dựng mà mãi mãi bị vùi sâu ở đó. 
 Lúc ấy, Lục Mạn Xuyên có lẽ vẫn chưa biết bố ruột của mình là ai, càng không biết đến người anh trai cùng cha khác mẹ Hoắc Anh Tuấn đang sống những ngày tháng muốn gì được đó tại Hà Nội xa xôi. Cuộc sống xa hoa, giàu sang phú quý mà Hoắc Anh Tuấn có được là những gì một người nhỏ bé như Lục Xuyên Mạn có nghĩ cũng không dám nghĩ tới. 
 Cũng có thể vì như vậy, khi Lục Xuyên Mạn phát hiện ra thân thế của mình, hạt mầm chôn chặt nhiều năm trong chốc lát xuyên qua lớp đất cẵn cõi, mọc lên thành một cây cao ngất trời che nắng che mưa. 
Từ khi 7 tuổi đến 17 tuổi, anh ta phải nỗ lực hơn người bình thường cả ngàn lần, anh ta muốn có một tương lai đàng hoàng. Lục Xuyên Mạn không quan tâm đến ánh mắt ghẻ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguoc-the-yeu-khong-loi-thoat-co-vo-bi-bo-roi-cua-tong-tai-hung-du/608441/chuong-552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.