Chương trước
Chương sau
Chương 535
Nghe thấy thế thì cả người Hoắc Anh Tuấn cứng đờ.
Nguy to rồi, anh đã quên mất vụ này.
“Bây giờ còn trung tâm thương mại nào mở cửa không?”
La Cơ Vị Y bĩu môi, im lặng một lúc, cậu ta thầm nghĩ với chút tài năng này của tổng giám đốc thì không biết khi nào mới theo đuổi được cô Hoa Nguyệt đây chứ?
Thế nhưng cậu ta trả lời vô cùng chuyên nghiệp: “Ở trung †âm thành phố có một tiệm hàng hiệu, mở cửa hai mươi bốn trên hai mươi bốn giờ”
Thế nhưng khi đến tiệm bán đồ hiệu đó thì Hoắc Anh Tuấn đi qua đi lại cả tiếng đồng hồ cũng không tìm được món đồ khiến anh cảm thấy hài lòng.
Túi xách nào anh cũng thấy quá bình thường, Đường Hoa Nguyệt cũng không thiếu.
Trang sức thì quá kém cỏi, anh thấy không vừa ý chút nào.
Đồ trang điểm thì không có sức nặng.
Quần áo lại không đủ đắt tiền.
Anh đi qua đi lại trong cửa hàng suốt hai ba tiếng, thế nhưng hai tay anh vẫn trống trơn.
Anh buồn rầu nhíu mày một cái, cảm thấy mình không thể hoàn thành nổi chuyện này.
“Thôi bỏ đi, quay về nào”
Thần kinh của anh đã liên tục căng thẳng mấy ngày liền rồi, thật ra anh và La Cơ Vị Y cũng đã cạn kiện sức lực.
Trong bóng đêm, một chiếc xe George Patton chậm rãi dừng lại dưới biệt thự của Đường Hoa Nguyệt ở LA. Hoắc Anh Tuấn mặt mày ủ rũ, anh do dự một lúc rồi đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó, anh nói với La Cơ Vị Y: “Được rồi, cậu về trước đi. Nghỉ ngơi cho tốt”.
La Cơ Vị Y nghe theo lệnh rời đi, một mình Hoắc Anh Tuấn thong thả đi bộ trong công viên nhỏ.
Anh nhớ đến một vườn hoa hồng lớn ở trong công viên, lúc trước khi anh dẫn tên nhóc kia đến đây rèn luyện thì đã từng nhìn thấy vườn hoa đó rồi.
Quả nhiên vừa bước vào từ cổng phụ thì đã có đến ba mảnh trồng các loại hoa hồng khác nhau. Dù trong bóng tối nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ và thoải mái.
Hoắc Anh Tuấn giống như kẻ trộm, anh mở đèn pin trong điện thoại di động ra, cẩn thận chọn một bông hoa hồng rực rỡ nhất mà anh thấy nó xứng đáng với Đường Hoa Nguyệt.
Mãi cho đến lúc xương sống và thắt lưng đều đau, ngón tay bị gai đâm tạo ra không biết bao nhiêu miệng vết thương †o nhỏ thì Hoắc Anh Tuấn mới thở phào một hơi rồi từ từ đứng thẳng người dậy.
Loại hoa hồng này tuy rằng không giống với đa số loại hoa hồng bình thường khác, nhưng mà Hoắc Anh Tuấn cảm thấy đây loại duy nhất phù hợp với Đường Hoa Nguyệt. Đẹp đế, gai góc, nhưng lại khiến cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được.
Anh cởi áo khoác, cẩn thận từ ly từng tí cuốn những bông hoa hồng lại thành một bó hoa, sau đó thì vội vàng đi về phía biệt thự.
Rạng sáng, bốn giờ, Đường Hoa Nguyệt mơ màng tỉnh lại từ trong giấc ngủ. Bởi vì nguyên nhân căn bệnh từ tim nên trước giờ cô ngủ rất nông, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng có thể khiến cô tỉnh lại.
Đường Hoa Nguyệt nhẹ nhàng bước xuống giường, mở ngăn tủ đầu giường ra lấy những dụng cụ phòng thân, sau đó rón ra rón rén đẩy cửa phòng ngủ ra.
Cô nghe thấy tiếng bước chân vang lên cực nhẹ và tiếng quần áo ma sát vào nhau truyền đến từ dưới lầu, cô bất đắc dĩ nhẹ nhàng thở ra.
Cô nhận ra được đó là Hoắc Anh Tuấn.
Không biết cái người tự dưng biến mất mấy ngày này sao lại nửa đêm nửa hôm giống lần mò giống như kẻ trộm để làm gì.
Cơn buồn ngủ của Đường Hoa Nguyệt hoàn toàn biến mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.