Hoắc Anh Tuấn chừng lại một giây, anh khi bắt đầu không hiểu ý của Đường Hoa Nguyệt, thế nhưng trong chốc lát liền phản ứng lại, vừa nói câu kia thật giống như đồng thời ghé vào tai anh và phía sau vâng lên.
Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên kinh hoàng khẽ quay đầu lại, khẽ nhệch miệng nhìn Đường Hoa Nguyệt giống như từ trên trời rơi xuống, dù sao giống như là giữa lại lâu như vậy không có làm.
Đường Hoa Nguyệt cũng cảm thấy tâm trạng của mình, giây phút nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn đó, có chút biến đổi nhỏ chỉ là thoáng qua nhưng cô vẫn không kịp truy đến cùng liền chạy trốn.
Thế nhưng không phải là xấu, bởi vì cô nhìn thấy bộ dạng sững sờ hiếm thấy của Hoắc Anh Tuần có chút muốn phì cười ra.
Đường Hoa Nguyệt cúp điện thoại, hai tay cũng đút vào túi hơi ngoẹo cổ nói: “Bộ dàng này của anh thật ngu xuẩn”
Nghe thấy Đường Hoa Nguyệt giọng nói vang lên lần nữa lần này là trước mặt anh chỉ cách chỗ anh mấy bước chân, Hoắc Anh Tuấn giống như là con rối đột nhiên được giựt dây co chân lên chạy hướng về Đường Hoa Nguyệt, sau đó ôm cô vào lòng.
Cái ôm này giống như anh mất được mà lại có được cả thế giới vậy.
Đường Hoa Nguyệt bị anh đụng phải chao đảo lùi hai bước về phía sau, lập tức bị bàn tay to của người đàn ông siết chặt trong ngực mình.
Hay là vì khuỷu tay quá có cảm giác an toàn của người đàn ông ấm áp này hay là Đường Hoa Nguyệt nhìn rõ anh muốn tự mình lao đến mà làm cho cả mắt đỏ bừng, Đường Hoa Nguyệt lại không lập tức mà tránh né chỉ là vẫn là hai tay đút vào túi biết rõ rồi mà vẫn hỏi “Anh làm sao đến đây vậy?”
Hoắc Anh Tuấn thở bằng mũi mấp máy, ngửi mùi thơm làm lòng người mê say trong lồng ngực, cổ họng khàn khàn nghẹn ngào nói “Bởi vì em ở đây nên anh đến”
Đường Hoa Nguyệt đầu hơi tựa vào vai của Hoắc Anh Tuấn hai người không nói gì thêm mãi cho đến khi cảm nhận được cơn gió lạnh kéo đến, Đường Hoa Nguyệt mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao vỗ võ vào cánh tay của Hoắc Anh Tuấn có chút lúng túng nói “Được rồi, đừng có được voi đòi tiên”
Hoắc Anh Tuấn lúc này vẫn lưu luyến mới buông tay ra đi theo Đường Hoa Nguyệt đi vào biệt thự.
Trong phòng tối ôm, Hoắc Anh Tuấn có chút ngạc nhiên hỏi “Bọn trẻ đâu, sao lại không ở cùng với em?”
Đường Hoa Nguyệt cởi áo khóa treo ở một bên “Đưa bọn chúng đến chỗ của Uyển Dư rồi, bác sĩ nói chơi nhiều với bọn trẻ có hỗ trợ cho sự hồi phục sức khỏe của bọn chúng”
Hoắc Anh Tuấn khế cươi một tiếng “Mấy bọn nhóc này có chút tác dụng cùng nhau cái này cùng nhau làm cái kia”
Đường Hoa Nguyệt nhíu mày quay đầu liếc mắt nhìn anh, Hoắc Anh Tuấn lúc này mới lập tức cấm khẩu.
“Nếu như anh đã biết em ở đây, vậy không tra cứu được em tại sao lại trở về đây?”
Tinh thần của Hoắc Anh Tuấn bỗng cảm thấy phấn chấn, anh không nói chuẩn được ý đối phương, có phải là đang châm chọc anh tay quá dài, thời khắc cần phải thấu hiểu hướng đi của cô?
Nhưng cũng chỉ là nói thật “Anh không điều tra em, chỉ là dùng thông tin chứng minh thư của em điều tra ghi chép lịch sử mua vé máy bay, cái đó không phải là nền tảng số sao, mọi người đều có thể xem…”
Đến mức địa chỉ của cô ở Los Angeles… đó là trước đây phí hao tổn công sức mới tìm được, lúc này anh vẫn còn nhìn không rõ tình thế, cũng không thể quay về nói!
Đường Hoa Nguyệt lại hình như chỉ là đơn thuần hỏi anh, không có bất kỳ hàm ý sao, cô gật đầu “Đêm hôm đấy anh em gọi điện thoại cho em nói bố em ngất xỉu, có thể là hồi phục lại trí nhớ rồi cho nên em gấp gáp liền trở vê rồi”
Hoắc Anh Tuấn có chút kinh hoảng “bố, không… anh là nói bác Đường hồi phục lại trí nhớ rồi? Hồi phục đến đoạn nào rồi?
Vậy ông có nhớ đến anh, không phải anh…”
Đường Hoa Nguyệt rót cho anh chén nước, ngồi xuống bên cạnh “Tất cả ký ức khi tỉnh lại đều hồi phục. Anh nói rất đúng, ông nói với em rồi, người đẩy ông lúc ban đầu không phải là anh. Bất luận như thế nào, chuyện trước đây là em trách nhầm anh”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]