Chương 440
Thi Tịnh lúc này mới mau chóng đứng dậy, nhíu lại cái mũi nhỏ lầu bầu một câu, “thật xin lỗi a!”
Sau đó mới thanh thanh tiếng nói, Nghiêm túc kể cho Hoäc Tư Yến câu chuyện về Cô bé quàng khăn đỏ mà cô từng xem thường.
Bé lớn thì bên khác ghé vào giường bệnh của Hoắc Anh Tuấn, hết lần hết lượt đặt đem nắm đấm nhỏ của mình vào trong bàn tay lớn của Hoắc Anh Tuấn, trong lòng nhàn nhạt nghĩ đến, cũng không biết, cái tay này lúc nào mới có thể lần nữa bắt lấy bàn tay của mình, người này lại lúc nào có thể lại một lần nữa bất cần đời nhưng lại tinh thần phấn chấn gọi mình là con trai.
Bé hai ngồi ở cuối giường, ngơ ngác nhìn gương mặt đó của Hoắc Anh Tuấn, cậu bé giống như lúc này mới phát hiện, người đàn ông này đích thật là rất đẹp trai.
Cho dù là hoàn cảnh giống như bây giờ chật vật không chịu nổi, trên người anh vẫn mang theo một loại hòa quang khác biệt với người phàm.
Ngày đó trong hoàn cảnh mạo hiểm ở ngôi nhà ngỗ nhỏ trên đỉnh núi, bé lớn không dám kể cho Thi Tịnh nghe, nhưng ngược lại là nói hoàn toàn với bé hai.
Bé hai ghen tị cực kỳ, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc kỳ quái, trong lúc bất giác đã đem Hoắc Anh Tuấn xem như mục tiêu tương lai của mình, cậu bé cũng muốn bất khả chiến bại, đánh đâu thắng đó, có dũng khí bảo vệ gia đình mình bằng mọi giá như Hoắc Anh Tuấn, tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguoc-the-yeu-khong-loi-thoat-co-vo-bi-bo-roi-cua-tong-tai-hung-du/608328/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.