Chương 429
Trong cuộc đời ngắn ngủi của Đường Cận Minh, vui buồn đau khổ hay cay đắng ngọt bùi đều đã từng nếm qua rất nhiều, thế nhưng không có bất kỳ một từ ngữ nào có thể biểu đạt được tâm trạng của cậu bé năm tuổi vào lúc này.
Cậu bé mờ mịt suy nghĩ, cậu rất hối hận, nếu như Hoắc Anh Tuấn cứ như vậy mà chết, vậy thì cuộc đời này của cậu bé sẽ lưu lại hình ảnh cuối cùng trong lòng Hoắc Anh Tuấn, chính là dáng vẻ nghẹn đỏ cả mặt cũng không thể gọi một tiếng bố.
Hoắc Anh Tuấn liệu có hối hận khi cứu cậu hay không?
Cậu chính là một đứa bé hư không muốn nhận bố.
Thế nhưng cậu biết rõ Hoắc Anh Tuấn sẽ không hối hận, lại càng không trách cậu, cho dù cậu và Cận Thành lúc không có ai đã từng thầm oán Hoắc Anh Tuấn vô số lần, nhưng cậu biết rõ, mỗi một câu xin lỗi và bù đắp trong miệng Hoắc Anh Tuấn, đều là thật.
Hoắc Anh Tuấn không nhúc nhích… Có phải đã chết rồi hay không?!
Cậu bé nghĩ như vậy, một giây kế tiếp, bàn tay lạnh như băng phía sau lưng kia chợt động đậy.
Hoắc Anh Tuấn đưa tay lên bỏ miếng vải rách trong miệng Đường Cận Minh ra, dịu dàng an ủi: “Bố tới cứu con đây… Cục cưng đừng sợ, bố ở đây…” Anh không hề biết, vài chữ cuối cùng kia, yếu ớt đến nỗi chỉ có mình anh mới có thể nghe được.
Đường Cận Minh sửng sốt một giây, tiếng khóc đau khổ vang tận trời xanh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguoc-the-yeu-khong-loi-thoat-co-vo-bi-bo-roi-cua-tong-tai-hung-du/608317/chuong-428.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.