“Anh biết anh không có tư cách để cầu xin em ở lại, nên dù cảm thấy rất buồn và không muốn nhưng anh vẫn sẵn sàng tôn trọng sự lựa chọn của em.
Đây không phải là anh đồng ý buông tay em, mà là bởi vì anh, anh yêu em, cho nên anh không muốn làm em khó xử… Thành toàn cho em, có thể là điều cuối cùng có thể làm cho em mà anh không thể chịu đựng được.
Mấy năm trước anh bị ma quỷ ám ảnh nên không hiểu được đạo lý này, nhưng bây giờ anh thực sự muốn cảm ơn em đã cho anh nếm trải hạnh phúc đã mất và lấy lại, tuy rằng ngắn ngủi nhưng cũng đủ để anh ghi nhớ cả đời.
Đường Hoa Nguyệt chớp mắt nhìn, mặc dù bây giờ cô đã biết tình cảm cố chấp của Hoắc Anh Tuấn dành cho mình, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Hoắc Anh Tuấn nói ba chữ “anh yêu em” trong mấy năm nay.
Ngay lúc đó, Đường Hoa Nguyệt phải thừa nhận rằng trái tim mình vẫn còn đập rộn ràng vì ba chữ bất khả chiến bại đó đó.
Cô lập tức nở nụ cười thế nào cũng được, nhưng bây giờ cô đã bước qua cái tuổi coi sự rung động là cả đời.
Đường Hoa Nguyệt nhìn vẻ mặt đau khổ của Hoắc Anh Tuấn, đột nhiên cảm thấy buồn cười, người này nói lời chia tay theo cách tự cho mình là đúng sao?
Trên thực tế, ngay cả khi thực sự đưa con đi định cư ở nước ngoài, cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc loại bỏ vai trò làm bố của Hoắc Anh Tuấn khỏi cuộc đời của bọn nhỏ.
Nếu bọn nhỏ vẫn còn nhớ người bố đã lâu không gặp này, có lẽ Đường Hoa Nguyệt sẽ cho phép chúng thỉnh thoảng nói chuyện điện thoại… Nhưng khi bọn nhỏ lớn lên, khi chúng trưởng thành, chúng còn muốn liên hệ với Hoắc Anh Tuấn nữa không, đó là chuyện của bọn nhỏ, Đường Hoa Nguyệt sẽ không can thiệp vào.
Còn bản thân cô thì sao, đột nhiên Đường Hoa Nguyệt nghĩ rằng sau lần này, ba chữ “Hoắc Anh Tuấn” sẽ mãi mãi phai mờ trong cuộc đời của cô.
Từ khi cô hơn mười tuổi gặp Hoắc Anh Tuấn, đến khi kết hôn với anh, và sau đó bị anh sỉ nhục là một người không đứng đắn, dù là nước mắt hay tiếng cười, dường như cuộc sống của Đường Hoa Nguyệt luôn bị lấp đầy bởi người đàn ông tên Hoắc Anh Tuấn này.
Cho dù sau này sang nước ngoài tìm được đường sống trong chỗ chết, trong khoảng thời gian đầu dày vò, thậm chí khi tuyệt vọng sinh con, tất những gì mà cô nghĩ đến chỉ là sự căm hận tột cùng của cô dành cho Hoắc Anh Tuấn.
Và bây giờ, cô đã buông bỏ được, có lẽ mọi chuyện nên kết thúc ở đây.
Chắc chắn sau vài năm, cô sẽ dần quên đi khuôn mặt của người đàn ông này, quên đi tất cả những gì thuộc về anh, kể cả những đau khổ và ngọt ngào.
Hoắc Anh Tuấn thấy Đường Hoa Nguyệt vẫn không nói gì, anh liếc nhìn khuôn mặt của cô, tự hỏi liệu có phải cô không thích câu nào trong lời nói chân tình của mình hay không.
Nhưng may là vẻ mặt của Đường Hoa Nguyệt vẫn rất bình tĩnh, cũng không có vẻ không kiên nhãn hay bài xích gì.
Hoắc Anh Tuấn lập tức lấy hết can đảm, lại nói: “Cho nên anh nghĩ… Trong khoảng thời gian này anh có thể thường xuyên đến thăm con được không? Dù sao thì thời gian anh ở cùng bọn nhỏ cũng quá ít… Có rất nhiều chuyện mà một người bố nên làm cho con mình, anh chưa làm được, sau này sẽ không có cơ hội nữa. Anh sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của bọn nhỏ, anh chỉ muốn cố gắng làm tròn chức trách của một người bố, bọn nhỏ vẫn còn quá nhỏ… Anh sợ, sọ khi bọn nhỏ từ từ lớn lên, chúng sẽ dần quên anh”
“Tôi đồng ý” Đường Hoa Nguyệt thẳng thắn trả lời.
Được cô đồng ý nên Hoắc Anh Tuấn vừa mừng vừa lo, cảm ơn từ tận đáy lòng, cảm thấy mình không thể nào che giấu được vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, vì ậy hơi xấu hổ đứng lên: “Anh đi rửa mặt” Đường Hoa Nguyệt nhìn bóng lưng hơi khom của anh, chợt nhận ra bọn họ thật sự không còn trẻ nữa.
Hai giờ chiều, đồng hồ sinh học đánh thức bọn nhỏ, Đường Thi Tịnh ngái ngủ nhận ra người nằm bên cạnh mình không phải là mẹ mà là bố!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]