“Em nói đúng.” Hoắc Anh Tuấn đã năm trong bệnh viện được ba ngày bốn đêm rồi, vẫn còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, có thể nhìn bằng mắt thường thấy cơ thể Đường Hoa Nguyệt gầy đi nhiều.
May mắn thay, vết thương không bị nhiễm trùng và cũng không bị uốn ván, cuối cùng trưa nay Hoắc Anh Tuấn có thể chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh có điều kiện tốt nhất.
Đường Hoa Nguyệt cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù là phòng đơn, nhưng bên trong có hai cái giường,… Cái giường còn lại chuẩn bị cho người tới chăm sóc bệnh nhân.
Đường Hoa Nguyệt không cần thường xuyên nửa đêm thức dậy, chạy đến cửa sổ thủy tinh phòng ICU để xác định Hoắc Anh Tuấn còn sống hay không.
Cô cầm lấy cốc nước trước mặt, làm ẩm đôi môi Hoắc Anh Tuấn, sau đó khóa trái cửa phòng bệnh lại, kiệt sức nằm trên chiếc giường còn lại mà ngủ thiếp đi.
Có lẽ là do quá mệt mỏi, nên giấc ngủ này cô ngủ một mạch đến nửa đêm.
Thời điểm Đường Hoa Nguyệt mở mắt ra, đầu đơ ra vài giây, thậm chí còn quên mất bản thân đang ở chỗ nào.
Cho đến khi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng và âm thanh “tích tích” từ máy theo dõi nhịp tim truyền đến, cô mới tỉnh táo lại.
Giấc ngủ dài này khiến Đường Hoa Nguyệt cảm thấy đầu óc choáng váng, cái bụng cả ngày nay chưa được ăn no cũng bắt đầu réo lên liên tục.
Đường Hoa Nguyệt kiểm tra bình truyền nước của Hoắc Diễm một chút, sau đó khoác thêm một cái áo, cầm theo điện thoại di động xuống tầng dưới, mua đồ ăn ở máy bán hàng tự động.
Một giây tiếp theo sau khi Đường Hoa Nguyệt đi khỏi hành lang, một bóng người mặc áo trắng lén lén lút lút như quỷ bước vào trong phòng bệnh.
Đầu tiên anh ta không để lại dấu vết gì mà liếc vị trí của camera ở trong phòng bệnh, sau đó chỉnh khẩu trang đeo qua sống mũi, từ dưới nách lấy ra một tập hồ sơ bệnh án, nhìn qua thì giống như một bác sĩ tới kiểm tra bệnh nhân vào giữa đêm khuya.
Anh ta cầm ống nghe khám bệnh vuốt ve ngực Hoắc Anh Tuấn hai cái, sau đó cầm bút viết điều gì đó lên cuốn sổ, tiếp đó động tác tay vô cùng nhanh móc một cái ống tiêm từ bên trong túi áo blouse trắng, từ một nơi mà camera không thể quay tới được, vẻ mặt hung ác nham hiểm tiêm vào bình truyền nước đang dẫn nước tới tĩnh mạch của Hoắc Anh Tuấn.
Hoắc Anh Tuấn… Mau chết đi!
Anh ta nhẹ nhàng tiêm một ống chất lỏng đủ để khiến Hoắc Anh Tuấn lặng yên không một tiếng động đi về phía cái chết trong giấc ngủ, tiêm vào trong lọ từng chút một, sau đó hít vào một hơi thật sâu, xoay người bước ra khỏi cửa phòng bệnh.
Ngay lúc mở cửa, anh ta lờ mờ nghe được một tiếng động nhỏ, cơ thể còn chưa kịp phản ứng, mắt đã cảm thấy hoa cả lên, một bóng người vô cùng nhẹ nhàng nhảy về phía sau lưng anh ta, hai tay dùng sức khóa chặt cổ anh ta, khiến anh ta hôn mê ngay lập tức!
Nhịp tim Đường Hoa Nguyệt nhảy “bịch bịchr, đi ra về phía sau lưng anh ta, dùng sức chín trâu hai hổ lôi anh ta vào trong phòng bệnh, sau đó xoa xoa mồ hôi chảy trên trán mình.
Cũng may trước kia ở nước ngoài cô có học một ít kỹ năng tự vệ, may mắn là người này quá tự kiêu không có lòng phòng bị, nếu không… Với chút sức lực của mình, ai thắng ai thua còn chưa biết được.
Trong lòng Đường Hoa Nguyệt vẫn còn sợ hãi, cô đi tới cạnh giường bệnh của Hoắc Anh Tuấn, kéo chăn lên đắp cho anh, và rút cây kim cắm từ trong chăn bông ra, trên mặt cô nở một nụ cười lạnh lùng.
Hoàn mỹ là cô đã chuẩn bị từ sớm, chứ chẳng may hơi lơ là một chút, vậy coi như Hoắc Anh Tuấn thật sự chết trong đêm, rồi cô cũng không đoán được những chuyện gì sẽ xảy ra.
Nghĩ tới hai đứa nhỏ chen lấn tới thông báo tin cho mình, Đường Hoa Nguyệt nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Nếu chính mình gặp phải vấn đề gì, điều đầu tiên mà cô nghĩ đến là không nên để cho bọn nhỏ biết.
Nhưng trên thực tế, hai đứa trẻ này đã lớn đến mức có thể lần lượt bảo vệ cô trước khi cô nhận ra mối nguy hiểm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]