Chương trước
Chương sau
Chương 370
 
Hoắc Anh Tuấn bay sạch buồn bã, anh nhét cái kẹo vào túi áo vest rồi bế con trai đứng dậy làm bé hai sợ hết hồn.
 
“Làm gì đói” Hoắc Anh Tuấn cười: “Con trai à, có muốn đến trụ sở huấn luyện lần trước chơi không? Bố đã nâng cấp dàn máy tính cho con rồi, cảm giác nhập vai mạnh lắm luôn!”
 
“?” Bé hai ngây người, chơi gì thế, bất thình lình quá cậu không kịp chuẩn bị gì hết! Máy tính là thế giới của anh lớn còn cậu thì không! Cậu mà đến là lộ ngay cho xeml “Không đâu không đâu! Thả con xuống đi con phải về nhà!” Cậu nhanh trí: “Em gái đang ở con ở nhà đấy!” Hoắc Anh Tuấn nghĩ ngợi: “Mẹ con không ở nhà à?”
 
“Vâng ạ” Anh lại gật đầu: “Vậy thì tốt, lâu rồi bố không gặp Thi Tịnh, nhân lúc mẹ con không có nhà thì về với con luôn nhỉ?”
 
“Ớ cái đó..” Hoắc Anh Tuấn sao lại ngửa quân bài khó chơi thế này! Không lẽ chú ấy không biết từ chối là gì à!
 
Cận Thành nhăn mày bất bình với Hoắc Anh Tuấn mà lại bị bỏng mắt trước sự mong chờ trên khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Anh Tuấn.
 
Hầy… Thôi vậy. Hôm nay chú ấy đáng thương thế này, mình đành liều mình chơi với chú vậy! Quan trọng nhất đó là không được để chú vào nhà mình!
 
Người lớn phiền phức quá! Làm trẻ con não hết cả lòng!
 
“Thôi thôi! Em gái có cô gia sư và giúp việc trông rồi chú không phải thăm. Chúng ta đi chơi thôi… Nhưng mà mẹ bảo con dạo này chơi hại mắt nhiều quá không được nhìn màn hình vi tính nữa. Chú không sợ mẹ biết sẽ giận thì cứ đưa con đi thôi!”
 
Bé hai đã có lời tất nhiên Hoắc Anh Tuấn đâu thể dẫn hổ về hang, anh lắc con trai: “Chuyện nhỏ.” Nửa tiếng sau hai bố con đã đến khu chơi bắn súng giả lập đẳng cấp nhất Hà Nội, trong này còn có khu xạ kích siêu chuyên nghiệp nữa.
 
Hoắc Anh Tuấn phấn khởi bế Cận Thành xuống xe: “Con thấy sao, ở đây có đủ tất cả các trang bị, chúng ta chọn trò con thích chơi nhất rồi đấu người thật nhé? Nam tử hán nhỏ nhà chúng ta lớn bằng này mà vẫn chưa chơi xạ kích là không được”
 

 
Sao bé tí mà đã khó hiểu thế này.
 
Huấn luyện viên mặc đồ bảo hộ chuyên nghiệp cho bé hai, bé hai chết không gì nuối tiếc cầm mấy cái súng bắn tỉa đặc chế nhỏ nhắm bản thẳng tâm bia ngắm.
 
Vì giơ tay mà cái bụng bự trắng trẻo lộ ra ngoài.
 
Hoắc Anh Tuấn buồn cười đi qua ngồi xuống nhét áo vào quần cho con, sau lại nhìn con từ trên xuống dưới, anh lấy làm lạ: “Bé con à, mấy ngày không gặp mà con béo hơn hả?”
 
Cận Thành nghiến răng, đây là khoẻ chứ không phải béo!
 
Người lớn ngốc nghếch! Bé lớn gầy tong teo đó làm sao bằng cậu được! Hừ” Cậu không muốn trả lời, quay sang hậm hực: “Con khát nước, con muốn uống nước táo chú đi mua nước cho con đi”
 
Hoắc Anh Tuấn nhăn mày sờ trán con như nghe thấy câu gì lạ lắm: “Con trai không sao chứ? Lần trước chơi game con bảo với bố con ghét nhất vị táo trong số tất cả đồ uống trên đời mà”
 
Cận Thành: “…” Cậu đã mất sạch keien nhất, quyết định tối về phải xử anh lớn ra trò. Sao lại giấu cậu nhiều chuyện thế! Có còn tình anh em nữa không đấy!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.