Chương 363
Không khí thoáng đãng ngoài xe giúp Hoắc Anh Tuấn xuôi hơi hơn. Anh ngồi thẳng lưng không dám nhìn sang bên cạnh.
Nếu Đường Hoa Nguyệt cười trêu anh thì anh ngại chết mất.
Nhưng càng thế Hoắc Anh Tuấn càng muốn biết biểu cảm hiện giờ của Đường Hoa Nguyệt.
Một lúc sau anh thở phù, lấy dũng cảm ngoảnh sang nhìn Đường Hoa Nguyệt một cái mà không ngờ lại được chiêm ngưỡng bức tranh tả cảnh tuyệt đẹp.
Trời xanh trong ngoài cửa sổ, ánh nắng nhạt chiếu vào má Đường Hoa Nguyệt, ánh sáng và cái bóng chia cô thành hai ranh giới.
Cô nhếch khẽ môi nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa hay xe chạy qua biển hoa đang đung đưa theo làn gió nhẹ mới được cắt tỉa ở quảng trường thành phố. Thế nhưng cảnh có đẹp nhường nào cũng không đẹp bằng một phần nghìn cô gái kia.
Hoắc Anh Tuấn chợt nghĩ bức tranh này sẽ ghi trong đầu anh suốt cuộc đời.
Không hiểu sao những muộn phiền khó tả mới rồi đã bay biến hết. Hoắc Anh Tuấn cũng mỉm cười, đúng, anh cũng nên vui chứ.
Không có Tân Dương giỏi giang thấu hiểu và ăn ý với Đường Hoa Nguyệt nào hết. Chỉ có Đường Hàn Khiết vô cùng thương em gái thôi.
Đúng, đó là anh trai của Đường Hoa Nguyệt, có tốt với cô ấy thế nào cũng chẳng có gì là lạ… Tự nhiên Hoắc Anh Tuấn vui vui, anh đã xác nhận những lời đồn đó là vô căn cứ cả!
Hoá ra họ là anh em! Họ thân thiết là phải!
Thế thì… bác sĩ Tân thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguoc-the-yeu-khong-loi-thoat-co-vo-bi-bo-roi-cua-tong-tai-hung-du/608251/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.