Chương 351
Bé hai bực bội không xả đi đâu được bèn hỏi hằm hằm: “Sao anh vẫn chưa về nhà? Bao giờ thì anh về nhà của anh thế Lục Bạch Ngôn! Bố anh không tìm thấy anh thật à?” Lục Bạch Ngôn: Cậu bỗng buồn cười về cậu em múp míp sắp nổ bùm đến nơi này.
Lớn bằng này nhưng cậu chỉ từng dỗ dành em Thi Tịnh, cậu không biết an ủi con trai thế nào nên chỉ biết sờ mũi nghĩ cách chuyển chủ đề: “Hay là chơi game nhé?”
“Chơi luôn!” Bé hai chớp mắt nhổm dậy: “Hôm nay không phải anh thua thì là em thắng!” Đường Cận Minh trong vai người anh ngoan ngoãn dẫn Thi Tịnh sang gặp ông ngoại còn bé hai và Lục Bạch Ngôn chơi game đến quên trời quên đất.
Bảy giờ tối, Đường Hoa Nguyệt và Hoắc Anh Tuấn người trước kẻ sau đi xe riêng về nhà, cả hai ở trong hai biệt thự cùng sững người.
“Sao lại có thêm hai đứa trẻ!”
“Sao lại thiếu mất hai đứa trẻ?” Hoắc Anh Tuấn khựng người ở phòng khách nhìn hai đứa trẻ bưng bát cơm mỗi đứa ngồi ngoan một bên Đường Hữu Thiện mà cảm thấy ớn lạnh hết cả người, não bộ dừng vận hành như bị rỉ sét.
Tình hình gì đây?
Suýt thì Thi Tịnh thốt lên tiếng bố, bị bé lớn đá chân dưới gầm bàn mới vội vàng bịt cái miệng.
Bé lớn liếc em gái, Thi Tịnh bỏ tay ra, cả hai cùng đồng thanh chào Hoắc Anh Tuấn ăn ý: “Con chào chú! Chúng con rất vui được gặp chú!” Hoắc Anh Tuấn: “…” Anh đang nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguoc-the-yeu-khong-loi-thoat-co-vo-bi-bo-roi-cua-tong-tai-hung-du/608239/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.