Chương trước
Chương sau
Chương 296
Hoäc, Trình, Viễn! Ông là kẻ cặn bã, không có tính người, vì vậy có tư cách gì mà nói tôi như vậy!
 
Ông cho rằng tôi không nắm điểm yếu của ông sao?… Ồ, tất cả là do con trai của ông, Hoäc Anh Tuấn Nếu không phải vì cậu ta sỉ nhục tôi, cố ý làm ra những việc kia, bắt tôi kiểm tra lại toàn bộ báo cáo tài vụ thì tôi cũng không phát hiện được bí mật của ông!
 
Hiện tại ở Hà Nội rất ít người biết rõ, nhà họ Hoắc có hai anh em là Hoắc Trình Viễn và em trai của ông ta là Hoắc Thừa Vọng.
 
Hoắc Thừa Vọng không giống anh trai của mình, chỉ luôn cà lơ phất phơ, thường xuyên làm ông cụ nhà họ Hoäc tức giận đến phát điên.
 
‘Vê sau, có một lần, ông cụ tức giận đã gói ghém và ném đứa con trai này sang bờ bên kia đại dương, Canada, ra lệnh nếu không học hành cẩn thận thì không được phép về nước, ép buộc Hoắc Trình Viễn không được bao che cho Hoắc Thừa Vọng Hoäc Thừa Vọng bị đuổi khỏi nước, nhưng không chán nản mà ngược lại càng thoải mái hơn vì không bị bố quản thúc.
 
Hoäc Trình Viễn không nhìn được cảnh em trai chịu khổ liền lén lút gửi tiền cho em mà không để bố biết, phân phó cho thư ký lấy toàn bộ số tiền từ tài khoàn dự phòng của công ty gửi đi Chính trong đống tài liệu mà Hoắc Anh Tuấn ném cho anh ta, có số liệu gửi tiền hơn mười năm, không gián đoạn một chút nào.
 
Về sau, khi tài khoản của Hoắc Thừa Vọng chuyển về trong nước, ông ta đã hoàn toàn tách ra khỏi nhà họ Hoäc. Nhưng là người người anh tốt bụng và yêu thương em, Hoắc.
 
Trình Viễn vẫn không hề oán giận, vẫn giúp đỡ ông ta Chiều hôm đó, sau khi xử lý xong, chỉ còn mỗi Lục Xuyên Mạn trong văn phòng, anh ta nhìn mấy trang ghi chép cười lớn, sau đó lại suýt khóc.
 
Nhìn ghi chép về ngày chuyển khoản, mẹ của anh ta chính là người phụ nữ của Hoäc.
 
Trình Viễn năm đó. Anh ta cũng từng bước trưởng thành từ một đứa trẻ đang tập nói thành một học sinh tiểu học.
 
Nhiều năm như vậy, Hoäc Trình Viễn hào phóng chỉ ra khoản tiền lớn cho người em cặn bã. Nhưng không chịu cho mẹ con anh ta một đồng nào.
 
Số tiền ông ta gửi cho Hoắc Thừa Vọng bao năm qua, nếu cộng lại thì nó là một con số khổng lồ…Nếu như lúc đó ông ta chịu bỏ ra một phần mười à không dù chỉ 1% thì mẹ con anh ta sẽ có cuộc sống rất tốt.
 
Mẹ anh ta cũng sẽ không phải kiếm số tiền ít ỏi để chỉ trả cho cuộc sống mà chết ở công trường.
 
Cái công trường kia cũng thật trùng hợp chính là do tập đoàn Hoäc Huyễn nhận thầu.
 
Quanh đi quẩn lại, dường như ông trời đã định sẵn mọi kết cục.
 
Về sau, kỷ lục chuyển khoản của Hoắc.
 
Trình Viễn cho Hoắc Thừa Vọng vào 20 năm trước.
 
Vào ngày đó, Hoäc Thừa Vọng xảy ra tai nạn qua đời.
 
Khóe miệng của Lục Xuyên Mạn nở ra một nụ cười lạnh.
 
Từ khi anh ta xác nhận mình là con cháu nhà họ Hoäc, anh ta không tiếc công sức để đào ra nhiều bí mật của nhà họ Hoắc, cho nên Lục Xuyên Mạn biết rõ, cho tới bây giờ, Hoắc.
 
Trình Viễn không hề trầm ổn tốt bụng như vẻ bề ngoài Hoäc Trình Viễn căn bản chính là đang che đi sự cặn bã của bản thân.
 
Ông ta đưa tiền cho Hoäc Thừa Vọng là bởi vì Hoäc Thừa Vọng đã dùng thanh danh của nhà họ Hoắc uy hiếp ông ta Ông ta nhịn Hoắc Thừa Vọng lâu như vậy là vì muốn mua cho Hoäc Thừa Vọng một số tiền bảo hiểm cá nhân khổng lồ, ông ta đã lên kế hoạch cho vụ tai nạn này mười năm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.