Chương 290 La Cơ Vị Phong từ nhỏ đã là một đứa trẻ vô cùng thông minh, còn rất trẻ nhưng đã thi đỗ được vào viện nghiên cứu. Vong linh bố mẹ ở trên trời thấy vậy cũng coi như được an ủi. Nhưng đứa em trai này của anh ta từ trước đến giờ đều sống theo kiểu sao cũng được nên hễ có thời gian là anh ta lại tới thăm em trai và càm ràm vài câu.
Vừa bước vào anh ta đã thấy La Cơ Vị Phong đang mặc một chiếc quần ngủ, đầu tóc rối bù xù. Vừa nhìn cũng biết cậu ta vừa ngủ dậy. Thấy La Cơ Vị Y tự nhiên xuất hiện, La Cơ Vị Phong vô cùng kinh ngạc: “Anh? Sao anh lại có chìa khóa chỗ này của em?”
La Cơ Vị Y cười xấu xa rồi xách đồ vào trong phòng bếp: “Lần trước nhân lúc em không chú ý nên anh đánh một cái chìa khác.
Em lúc nào cũng không cho anh tới, làm sao anh yên tâm được?”
Anh ta nhìn tấm rèm che phía trước cửa số, tấm rèm che ánh sáng khiến căn phòng vô cùng âm u. La Cơ Vị Y cau mày kéo tấm rèm ra: “Lúc nào em cũng kéo rèm kín như vậy.
Nhìn da của em đi, trắng như ma ấy, cả ngày không tiếp xúc với ánh mặt trời thì làm sao cơ thể khỏe được?
Phải thỉnh thoảng thay đổi không khí một tí chứ. Anh thật sự không biết em làm chuyện lén lút, không để người khác nhìn thấy được mà lại sợ ánh sáng như thế?”
La Cơ Vị Phong cắn răng, cậu ta vô thức nhìn lên phía tầng trên rồi cau mày mặc áo vào: “Anh trả chìa khóa lại cho em đi. Lần sau anh tới thì phải gọi điện thông báo trước.”
La Cơ Vị Y gãi đầu, đúng là em trai anh ta không còn là một đứa trẻ nữa, tự dưng một người đàn ông như anh ta xông tới đây cũng không phải là tốt.
La Cơ Vị Y lấy chìa khóa trong túi quần để vào tay của La Cơ Vị Phong nhưng lại bất ngờ nhìn thấy trên tay em trai có một dấu răng rất rõ. Trông vết cắn này hình như có vẻ bị cắn chưa lâu lắm.
Giây phút đó vô số cảm xúc lẫn lộn trong lòng La Cơ Vị Y, anh ta kích động nằm lấy tay em trai: “Vị Phong, có phải em có bạn gái rồi không?”
La Cơ Vị Phong đơ người ra, cậu ta không hề chú ý tới vết răng này. La Cơ Vị Phong cố nở một nụ cười rồi nhún vai như không có chuyện gì và rút tay ra: “Vâng, cũng coi là vận La Cơ Vị Y giống như một ông bố, chỉ thiếu điều hai mắt rơm rớm nước mắt. Cái cây sắt này cuối cùng cũng nở hoa rồi! Lúc trước anh †a còn lo lắng em trai làm nghiên cứu, tình tính lại kỳ quái có lẽ sẽ độc thân cả đời, nhưng không ngờ lại còn có bạn gái trước cả anh ta.
“Được đấy! Được đi lúc nào em dẫn con bé đấy tới cho anh xem mặt. Phải qua cửa của anh mới được”
Nói đến đây, phòng ngủ ở lầu trên phát ra một tiếng động, giống như có đồ vật gì đó vừa rơi xuống thảm.
Ánh mặt trời chiếu sáng mọi nơi, Từ Uyển Nhan bị tiếng gõ cửa làm cho bừng tỉnh.
Đêm qua lại là một đêm đẹp, chỉ là lúc cô ta mở to mắt với vẻ hoảng sợ thì cũng không có nhìn thấy hình bóng của Tân Dương.
Tiếng đập cửa vang lên liên tục làm cho Từ Uyển Nhan phải hoảng hốt, cô ta bực bội đứng lên từ trên giường rồi đi mặc lên người một chiếc áo khoác, đi xuống lầu trong tâm trí hỗn loạn, sau đó còn bị vấp chân ở trên bậc thang.
Sshi, đúng là xui xẻo mài Từ Uyến Nhan cần răng chịu đựng để đừng lên trở lại, mí mắt phải cũng bất chợt nháy liên tục.
“Rồi rồi, tới liền! Đừng gõ nữa, giục riết mà mệt đói”
Từ Uyến Nhan đi qua mở cửa một cách hùng hổ, thì lại bị một đám cảnh sát võ trang đầy đủ đứng ngay trước của dọa sợ đến nỗi không nói nên lời.
Có hai vị cảnh sát đi đầu đang cầm công cụ phá cửa trong tay, nhìn là thấy sẽ lập tức xông vào ngay trong giây tiếp theo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]