Chương 109: Bị đá Hoắc Anh Tuấn không thể nhịn được nữa, liền cúi xuống hung hăng hôn một cái. Nhưng điện thoại trong túi quần của anh không ngừng reo lên, số điện thoại này thường chỉ có Hoắc Trình Sơn gọi đến, anh phải phân biệt một chút, liền lấy điện thoại ra. Đường Hoa Nguyệt tìm được cơ hội, liên thuận tay tát anh một cái, lập tức mở cửa xe, sau đó còn chưa hết giận liền quay lại thô bạo trả cú đá trong nhà hàng lúc nãy cho anh. Hoắc Anh Tuấn chỉ có thể khit mũi coi thường, nghiến răng lại nhìn Đường Hoa Nguyệt đang vội vàng rời đi. Đường, Hoa, Nguyệt! cô thật độc ác Sau một lúc liền bình tĩnh lại, Hoắc Anh Tuấn liền nghe điện thoại của cha mình, giọng nói già nua, nhưng vẫn còn đây khỏe khoản bảo anh lập tức trở về nhà cũ của họ Hoắc. Hoắc Anh Tuấn lùi xe, đạp hết chân ga chạy về, cảm giác tốc độ vô cùng hưng phấn, khiến anh cảm thấy thoải mái được một chút. Đến nhà anh liền bước vào phòng tắm, ném chiếc quần vào thùng rác và đi tắm. Từ phòng tắm đi ra anh vẫn là tổng giám đốc Hoắc quyên thể bá đạo. Hoắc Anh Tuấn vừa lau tóc vừa đi đến trước bàn, phát hiện đã hơn nửa năm anh chưa bước vào căn phòng này, khung ảnh cũ vẫn còn, bên trong có hình của ba người. Hoắc Anh Tuấn đứng giữa, bên trái ôm Đường Hoa Nguyệt, bên phải ôm Hoắc Cao Lãng lúc đó bọn họ cười vô cùng vui vẻ, ánh mắt thuần khiết. Khi đó Hoắc Anh Tuấn còn thê sẽ chăm sóc cho em trai và Đường Hoa Nguyệt cả đời này. Anh di chuyển ngón tay, khung hình bằng gỗ nặng nề ngã lên bàn tạo ra một tiếng vang thật lớn. Cái gì mà đã từng, cái gì mà lời thê, đều là những lời hứa ngu ngốc nực cười, Đường Hoa Nguyệt lại lòng dạ sắt đá, tàn nhẫn với Tiểu Lãng như vậy. Bây giờ cuối cùng cô cũng quay lại…….còn dám kiêu ngạo với anh như vậy. Đáng ghét! Anh nhất định sẽ không để cô được sống tốt. Liên trầm mặc đi xuống lầu, Hoắc Trình Sơn và Từ Uyển Nhan đang ngồi đối diện nhau, chờ anh. Hoắc Anh Tuấn liền đến ngồi ở một bên trên sofa: “Ba, có chuyện gì mà gọi con từ xa như vậy trở vê?” Hoắc Trình Sơn sắc mặt cũng không tốt hơn anh được bao nhiêu, nghiêm túc hỏi anh: “Buổi chiêu cuộc họp quan trọng như vậy con lại chạy đi đâu mà không đợi đến hết cuộc họp, con lại giao cuộc họp quan trọng như vậy cho cấp dưới của mình. Đây là thái độ khi làm việc của con sao, con có nghĩ qua chuyện này có ảnh hưởng lớn như thế nào đối với công ty không?” Hoắc Anh Tuấn không nói gì. Hoắc Trình Sơn thấy sắc mặt anh bình tĩnh, giọng nói cũng giảm xuống: “Ba nghe nói, hôm nay ở Thành Phố Hà Nội xuất hiện một người phụ nữ giống Đường Hoa Nguyệt, Hoắc Anh Tuấn con đừng chấp mê bất ngộ”. Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng nhìn Từ Uyển Nhan. “Con nhìn nó làm gì? GS và Công ty Tân Á đang tranh cãi vì hai người, ồn ào đến mọi người đều biết, con cho rằng ba già hồ đồ rồi sao? Hoắc Anh Tuấn, ba hy vọng con nhớ, năm đó cuộc gọi cuối cùng của em con là gọi cho ai, là ai đã thấy chết không cứu…… Sao bao nhiêu năm rồi con vẫn không buông bỏ, con cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm một người thích hợp để kết hôn rồi”. Hoắc Trình Sơn vừa nói vừa nhìn về phía Từ Uyển Nhan, Từ Uyển Nhan liền hiểu ý, mỉm cười nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn. Hoắc Anh Tuấn liền đứng dậy, mặt không cảm xúc nói: “Nếu như tìm con trở về để nói những chuyện vô ích này, thì con đi trước”. Anh vừa nhấc chân rời đi, lại nhìn về phía Hoắc Trình Sơn: “Ba, không cần giả bộ quan tâm đến Tiểu Lãng như vậy”. Hoắc Trình Sơn tức giận, chỉ có Từ Uyển Nhan chạy đuổi theo anh, cô chỉ nhìn thấy bóng lưng không hề lưu luyến, đau lòng nói: “Hoắc Anh Tuấn, anh hãy bỏ qua cho bản thân mình đi!” Bóng lưng người đàn ông sững lại, nhưng không hề quay đầu. Từ Uyển Nhan bước lên vài bước: “Đường Hoa Nguyệt đã chết lâu rồi…” Hoắc Anh Tuấn xoay,người, cắt ngang lời cô: “Đường Hoa Nguyệt chưa chết” Từ Uyển Nhan cũng không nói nữa, xem ra Hoắc Anh Tuấn đã xác nhận người phụ nữ đó là Đường Hoa Nguyệt. Người đàn ông lại nói giọng điệu cảnh cáo: “Từ Uyển Nhan, tôi không hy vọng cô lại có bất kỳ suy nghĩ nào làm hại cô ấy”. Đường Hoa Nguyệt đó có gì tốt? Từ Uyển Nhan liền bật khóc “Hoắc Anh Tuấn, bao nhiêu năm nay em đã trả giá vì anh nhiều như vậy, anh đều không thấy sao! Em luôn thương yêu Tiểu Lãng như em trai ruột, những chuyện em làm vì anh cũng không ít hơn cô ấy…… còn có, vì công ty em đã đến Los Angeles học lập trình, anh biết em có bao nhiêu đau khổ không?! Em còn vì anh chăm sóc bác trai….. Hoắc Anh Tuấn, anh có thể buông bỏ những chuyện cũ đi được không? Coi như em cầu xin anh”. Từ Uyển Nhan biết, Hoắc Anh Tuấn đã cho rằng cô làm mẹ của Đường Hoa Nguyệt tức chết, nên liền xa lánh cô. Nếu không phải Hoắc Cao Lãng còn cần cô, chỉ sợ Hoắc Anh Tuấn đã sớm giết chết cô. Hoắc Anh Tuấn mặt không cảm xúc nhìn cô đang khóc, chậm rãi nói: “Những chuyện cô làm tôi đều biết. Nhưng có một số chuyện đã làm sai, thì không thể tha thứ, cũng không thể làm lại”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]