Cơ thể kia ngày càng xuất hiện nhiều máu, có lẽ Cố Diệp Hy đã sắp hoàn thành được nguyện vọng của mình, được tự do, được thoát khỏi một tình yêu mà cô luôn luôn cho rằng đó là sự ràng buộc.
“Cố Diệp Hy, cô không thể chết. Tất cả lỗi lầm của cô vẫn chưa trả được xứng đáng.”
Xứng đáng? Có phải đó là điều quan trọng lắm không?
Ngày Lâm Bắc Bắc sảy thai, ngày cô ta rời khỏi Trần Hạo Hiên, thật ra anh đã chứng kiến tận mắt là do cô làm không? Hoàn toàn là không. Tất cả mọi thứ đều là Lâm Bắc Bắc đổ lỗi cho cô, anh đều tin lời cô ta nói.
Bao nhiêu năm vì muốn thay đổi suy nghĩ của anh, cô đã dành hết ngày tháng sống trong sự dày vò. Nếu biết trước yêu anh khó đến vậy cô nhất định sẽ không chùn bước mà quay đầu, chỉ là, thời gian không cho cô cơ hội sửa sai.
“Trần Hạo Hiên, nếu có kiếp sau, tôi mãi mãi sẽ không bao giờ muốn gặp lại anh.”
Khí lạnh bao trùm lên phòng phẫu thuật, sắc mặt của vị bác sĩ nào tham gia ca phẫu thuật này đều hết sức nặng nề, đến thở cũng chẳng dám thở.
“Bác sĩ, nhịp tim bệnh nhân... Ngừng đập rồi.”
Nữ y tá đeo khẩu trang che đi nửa gương mặt nhưng vẫn để lộ đôi mắt to tròn lấp lánh như ánh sao đêm. Đôi đồng tử lúc này của nữ y tá chỉ toàn vẻ hoảng hốt, cô quay đầu nhìn vị bác sĩ mổ chính thấp giọng nói.
Họ đương nhiên biết bệnh nhân họ phải cứu là người quan trọng như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguoc-the-phu-nhan-tro-lai-bao-thu/183914/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.