Nước mắt của Cố Diệp Hy lăn xuống. Rơi cả lên tay của Trần Hạo Hiên, anh cảm nhận được sự lạnh lẽo từ giọt nước mắt kia nhưng lại bất giác không hiểu sao đáy lòng bỗng dâng lên cảm giác chua xót.
Anh hạ giọng, dừng lại hành động của mình trong vô thức:
“Lần này tôi tha cho cô, lần sau nhất định không được phản kháng. Vì từ khi bước chân vào Trần Gia, cô đã là vật sở hữu của tôi rồi.”
Trần Hạo Hiên xuống giường chỉnh lại quần áo, trước khi rời khỏi phòng còn dặn thêm hai vệ sĩ đứng canh.
“Tôi đi công tác một thời gian. Lưu Quảng sẽ đến đây thay tôi. Không được để cô ấy chạy trốn! Nếu không tôi nhất định giết chết mấy người.”
Từ sau lần ấy, anh rất lâu trở về. Cơ thể cũng dần bình phục... chỉ có điều cô sẽ không thể mang thai được nữa.
Hiện giờ cô không khác gì một con thú bị nhốt trong lồng giam, mãi mãi không thể rời khỏi cái lồng sắt to lớn ấy. Sự tự do mất đi, ánh sáng của cuộc sống bị vùi dập không thương tiếc.
Số phận có lẽ đã định sẵn, cô biết cả đời này Trần Hạo Hiên sẽ mãi không thể có tình cảm với cô, chỉ có hận và sự chán ghét. Bao nhiêu lần cô tìm đến cái chết thì đều bị phát hiện và ngăn cản.
Ngày qua ngày, chỉ có Lưu Quảng là có thể trực tiếp vào phòng thăm cô. Đối với Cố Diệp Hy, hắn là người rất dễ gần gũi, từ cách nói chuyện đến hành động đều khiến cô rất ưng ý.
Có lẽ cách cư xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguoc-the-phu-nhan-tro-lai-bao-thu/183912/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.