Chương trước
Chương sau
Phải, Cố Diệp Hy thừa nhận rằng cô quá ngu ngốc, quá yếu đuối nên mới có ý định chống lại Trần Hạo Hiên. Trong cuộc tình này cô đã đi sai bước từ lúc đầu. Yêu một người không yêu mình, cô đáng phải làm như vậy không? Chấm dứt không phải là điều đáng sợ, đáng sợ nhất chính là còn lụy người từng yêu.
Nỗi đau thể xác chắc chắn sẽ không bao giờ thắng được nỗi đau của con tim. Đặc biệt người mà cô từng xem là tất cả lại hất một chậu nước bẩn lên người cô, hành hạ cô đủ điều.
Đau, đau lắm chứ!
Nước mắt cô rơi xuống, nhưng chỉ chi tiết ấy dừng lại. Cố Diệp Hy cố gượng ép nước mắt không được rơi nữa, thản nhiên cười lớn ngược vào anh. Cô không hề van xin Trần Hạo Hiên dừng lại, kệ xác anh ta muốn làm gì thì làm.
Trần Hạo Hiên vẫn không hiểu cô đang có ý gì với mình, nhận ra cô đã hoàn toàn khác xa lúc trước.
Nỗi đau mất con cô đã van xin anh đến chết đi sống lại, van xin anh buông tha cho Cố Đình Doanh, ngậm đắng nuốt cay khi bị tiêm ma tuý vào người... không lẽ khi con người trải qua quá nhiều đau khổ thì sẽ có một ngày bị chai sạn với nỗi đau không?
“Dung mạo cũng hủy rồi, anh muốn giết cứ giết.”
Trần Hạo Hiên có chút sững sờ. Thái độ của cô như vậy là thế nào? Không oán trách, đánh lại anh mà chỉ im lặng như một con búp bê bị điều khiển.
“Em nhìn xem, khuôn mặt này đã có một vết sẹo. Thử hỏi khi Cố Đình Doanh nhìn thấy sẽ còn yêu em nữa không?”
“Cố Đình Doanh không phải loại không có tình người như anh.”
Trần Hạo Hiên đặt con dao trở lại bàn gỗ, mũi dao còn dính máu tươi, tởm vô cùng.
Cố Diệp Hy xoay người đi tránh mặt anh, dù trên anh nghĩa cả hai vẫn chưa li hôn, nhưng hiện tại anh xem cô chỉ là một con rối thì có tư cách gì quản giáo cô mọi việc chứ?
Chát. Âm thanh thâm thúy ấy vang lên làm cho căn phòng trở nên nặng nề hơn.

Lực của Trần Hạo Hiên rất lớn làm cho khoé môi của Cố Diệp Hy rỉ máu, gò má ửng đỏ hằng dấu của một bàn tay.
“Em tưởng muốn chết dưới tay tôi dễ như vậy sao? Ngay cả việc yêu em cũng không có quyền. Em phải ở cạnh tôi để chuộc tội. Cố Diệp Hy, em nhớ chưa, nhớ kĩ chưa?”
Trần Hạo Hiên gầm lên, cực kỳ tức giận mà quát lớn. Một kẻ hại người anh yêu lấy tư cách gì được hạnh phúc? Lấy tư cách gì khi người ta yêu thương, che chở chứ?
Trần Hạo Hiên mệt mỏi, không muốn nhìn mặt cô nữa, xoay người rời khỏi phòng. Khoảnh khắc bóng lưng to lớn kia chuẩn bị khuất đi, giọng nói yêu ớt của Cố Diệp Hy truyền đến, như một mũi dao đâm vào tráo tim anh.
“Trần Hạo Hiên, rồi anh sẽ hối hận, anh sẽ cầu xin tôi tha thứ.”
Người đi rồi, Cố Diệp Hy liền bậc khóc nức nở.
Người ta nói đúng, yêu một người không yêu mình như đem tổn thương mà gắn chặt vào con tim.
“Trần tổng, Lăng tổng muốn gặp anh bàn bạc.”
Lưu Quảng nhìn lên kính xe, thận trọng báo cáo cho anh.
Cũng phải rồi, lần trước anh đưa Cố Diệp Hy tình một đêm với hắn ta, đương nhiên lầm này là gặp anh trao đổi về vấn đề tiền bạc và hợp đồng kí kết cho phép anh có thể hoạt động trên nhiều lĩnh vực.
“Lăng tổng, hình như theo giao ước thì anh đến gặp tôi khá trễ rồi.”
Lăng Hàn Dương cười trừ, anh là đối tác làm ăn quan trọng vậy mà Trần Hạo Hiên cũng biết đùa một cách tế nhị như vậy rồi. Thử hỏi khi Cố Diệp Hy muốn một mình trả thù thì phải làm sao chứ?
“Hôm nay tôi không vội kí hợp đồng sớm... chỉ là tôi muốn anh cho một con giá bán vợ anh cho tôi...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.