Phải, Cố Diệp Hy thừa nhận rằng cô quá ngu ngốc, quá yếu đuối nên mới có ý định chống lại Trần Hạo Hiên. Trong cuộc tình này cô đã đi sai bước từ lúc đầu. Yêu một người không yêu mình, cô đáng phải làm như vậy không? Chấm dứt không phải là điều đáng sợ, đáng sợ nhất chính là còn lụy người từng yêu.
Nỗi đau thể xác chắc chắn sẽ không bao giờ thắng được nỗi đau của con tim. Đặc biệt người mà cô từng xem là tất cả lại hất một chậu nước bẩn lên người cô, hành hạ cô đủ điều.
Đau, đau lắm chứ!
Nước mắt cô rơi xuống, nhưng chỉ chi tiết ấy dừng lại. Cố Diệp Hy cố gượng ép nước mắt không được rơi nữa, thản nhiên cười lớn ngược vào anh. Cô không hề van xin Trần Hạo Hiên dừng lại, kệ xác anh ta muốn làm gì thì làm.
Trần Hạo Hiên vẫn không hiểu cô đang có ý gì với mình, nhận ra cô đã hoàn toàn khác xa lúc trước.
Nỗi đau mất con cô đã van xin anh đến chết đi sống lại, van xin anh buông tha cho Cố Đình Doanh, ngậm đắng nuốt cay khi bị tiêm ma tuý vào người... không lẽ khi con người trải qua quá nhiều đau khổ thì sẽ có một ngày bị chai sạn với nỗi đau không?
“Dung mạo cũng hủy rồi, anh muốn giết cứ giết.”
Trần Hạo Hiên có chút sững sờ. Thái độ của cô như vậy là thế nào? Không oán trách, đánh lại anh mà chỉ im lặng như một con búp bê bị điều khiển.
“Em nhìn xem, khuôn mặt này đã có một vết sẹo. Thử hỏi khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguoc-the-phu-nhan-tro-lai-bao-thu/1509184/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.