Chương trước
Chương sau
An Ngôn nhìn hoa hồng trắng được trồng rất nhiều trong sân, hoa đã nở rộ, màu trắng làm nền nổi trội ngôi biệt thự uy nga.

Nàng men theo lối cầu thang bên từng bậc trang trí từng chậu hoa hồng trắng, đến trước cửa phòng ban công đang được mở, vẫn còn hai chậu hoa hồng đỏ, sờ vào thân cây đã khá to, khóm hoa cũng dày đặt hơn xưa, nàng mỉm cười vì nhận ra đó là hai chậu hoa mà khi xưa nàng chăm sóc, chợt nhớ khi đó Nam Môn Thần thường xuyên vắng nhà, cô đã nhét từng mảnh giấy tâm sự vào lo thủy tinh nhỏ, chôn dưới đất chậu hồng, liền dùng xẻng trồng cây bởi lên nhưng cả hai chậu điều không thấy chiếc lọ đó đâu, bỗng nghe tiếng xột xoạt dưới tán hoa hồng trắng leo trên cổng, khóe miệng nàng cong nhẹ, rồi quay qua lấp đất chậu cây trở về nguyên trạng ban đầu.

"Này chú là ai thế?"

Cậu bé An Hạo Nhiên đứng chắn trước mặt người đàn ông ngồi xe lăng, lớn tiếng hỏi.

Người đàn ông chắn ngón tay trên đôi môi son của cậu bé: "Suỵt!" Rồi ngoảnh lại nhìn lên ban công không thấy bóng dáng An Ngôn đâu, liền móc trong túi ra hai cây kẹo mút vị dâu đặt vào đôi bàn tay bé nhỏ:

"Ngoan... Chú không phải người xấu!"

Hạo Nhiên nhìn ngang ngó dọc khuôn mặt người đàn ông.

An Ngôn trên lầu chỉ nhìn được phía sau nam nhân đó.

"Chú rất đẹp trai!"

An Hạo Nhiên sau một hồi quan sát dung mạo người đàn ông, nó bấu cằm buông lời nhận xét.

Khoé miệng người đàn ông cong nhẹ: "Cậu bé, cháu rất ngoan!" Nhìn dung mạo cậu bé được một lúc thì người đàn ông mỉm cười, đồng thời dang rộng đôi vòng tay, cậu bé thế mà không do dự xà vào lòng người đàn ông lạ.

An Ngôn bước xuống lâu thì không thấy con trai đâu, người đàn ông cũng biến mất, nàng hốt hoảng gọi điện cho người được lưu là chồng trong danh bạ.

"Tôi nghe!" Giọng trầm ấm của một nam nhân vang lên.

An Ngôn rung rẫy, hàng mi vô thức ướt lệ, có vẻ đầu giây bên kia không kiên nhẫn đời hồi âm nên đã cup máy ngang.

An Ngôn cũng không có ý gọi lại, bỗng giây sau cuộc gọi lưu Tử Hiên gọi đến, nàng bắt máy, giọng nam nhân u nhã

"Hạo Nhiên đang ở cùng anh!"

[.....]

Bên này Mặc Tử Hiên đang bên ngoài phòng họp, thực chất anh chỉ nói thế để An Ngôn bớt lo lắng thôi, kết thúc cuộc gọi, anh nhìn đồng hồ trên tường đã điểm 9 giờ, anh mỉm môi nghĩ thầm. "Mong là Hạo Nhiên sẽ cuộc đoàn tụ tốt đẹp!"

[...]

Cùng lúc này Hạo Nhiên rất vui vẻ ngồi trong lòng người đàn ông trên xe lăng, trong sân một ngôi biệt thự xa hoa.

Một người đàn ông trong biệt thự bước ra, An Hạo Nhiên nhìn dung mạo người đàn ông này tương đồng người đang bế mình, chắc cậu bé cảm giác người này có luồng khí hung bạo, nó nếp sát vào ngực người đàn ông đưa mình đến đây.



- "Ầm!"

Trong căn phòng trên tầng thượng, người đàn ông ngồi xe lăng bị người đàn ông chủ nhân ngôi nhà ép xuống sàn, xe lăng cũng ngã ngang, khung cảnh lộn xộn.

"Tôi cấm anh gặp người lạ!" Người đàn ông nghiến răng bóp cổ người đàn ông tật nguyền, thấy đối phương mím chặt môi, không hồi đáp, anh ta tác động vật lý lên mặt đối phương.

- "Chát."

Người đàn ông vội đáp lời: "Cậu đừng có làm ồn, bé con đang ngủ!"

Nghe những lời này, người đàn ông rút dây thắt lưng vung mấy phát trừng trị đối phương.

Mới trãi qua ca đại phẫu nên đôi chân người đàn ông vẫn còn rất yếu, không tài nào phản khán.

"Lâm Hạc, tôi biết mình nợ cậu sinh mạng, nhưng đừng biến tôi thành sủng vật!"

- "Xẹt."

"Á!"

Người đàn ông nghiến răng phẫn nộ xét toạc áo đối phương, cắn mạnh vào cổ đối phương, da thịt in rõ dấu răng máu.

"Lâm Hạc!" Giọng một người đàn ông trung niên vắng vào phòng.

*** [Lâm Hạc có dung mạo y đúc Niệm Từ, Niệm Từ là người trước đây thế thân cho Nam Môn Thần giao dịch hắc đạo]

Hai người trong phòng liền chỉnh trang lại trang phục, nam nhân hung hãng bỗng chốt hóa ôn nhu, bế đối phương đặt lên giường, xe lăng cũng gấp gọn để vào một góc.

Đợi quá lâu, người đàn ông trung niên đẩy cửa vào, cảm nhận bầu không khí trong phòng khá căn thẳng, liền hỏi:

"Con lại ăn hiếp Lăng Vọng đúng không?"

Lâm Hạc e dè người đàn ông trung niên, bởi ông ta chính là cha của anh ta.

Lâm Thành là chủ tịch của Tập Đoàn Lâm Thị, vị thế chỉ đứng sau Tập Đoàn Nam Thị, tức là sau một tập đoàn đã ngưng hoạt động.

*** [Lâm Thị là công ty của Nam Môn Thần]

Lăng Vọng là được Lâm Hạc đưa về giới thiệu làm người anh ta sẽ gắng bó cả đời. Lâm Thành dù có định kiến giới tính, nhưng vì đứa con trai độc nhất sau hàng chục năm bỏ nhà đi đã chịu quay về kế nghiệp Lâm Gia, nên nó nói gì ông nghe đó.

Lúc này chuông cửa lại reo, Lâm Hạc vén rèm ban công xem, thì thoáng giật thóp, nam nhân phía dưới chính là Mặc Tử Hiên.

Tại sao lại đến lúc này chứ! Lâm Hạc nghĩ thầm kẻ kia đến không đúng lúc, e rằng sẽ xảy ra rối ren, anh ta liền nhìn cha mình.



Lâm Thành hiểu ý nên xuống phòng riêng tránh mặt.

Mặc Tử Hiên không đủ kiên nhẫn thấy cửa cổng không cài then nên đã đi thẳng vào phòng khách, đúng lúc Lâm Hạc bước chạm nấc thang cuối cùng.

"Anh quá tự tiện rồi!"

Mặc Tử Hiên không để ý lời chửi xéo của đối phương, anh tiến bước xẹt ngang Lâm Hạc thì bị cánh tay nam nhân đó chặn lại.

"Người đâu!" Mặc Tử Hiên trừng mắt hình viên đạn cắm vào ánh nhìn gian mạnh của Lâm Hạc.

Lâm Hạc nhếch mép, kề tai Mặc Tử Hiên khẽ nói ma mị: "Anh tìm người tình của tôi hay thằng bé con hoang!"

- "Ầm!"

"Con mẹ nó!" Mặc Tử Hiên không tiết chế được cảm xúc, liến ép Lâm Hạc va vào thành cầu thanh, đồng thời chửi hỗn.

Lâm Hạc lại sờ mó người Mặc Tử Hiên, khiến đối phương phản xạ buông tay.

Lúc này nhìn Lâm Hạc đúng là vừa điểu vừa gian manh cộng thêm vô sỉ, Mặc Tử Hiên nhân ra sai lầm của bản thân, chính anh đã giao trứng cho ác, giờ muốn cứu người cũng không biết tìm cách nào cho hợp lý khi kẹt giữ tình yêu và tình bạn.

"Giao ước trước đây! Anh không được động vào người cậu ấy! Cho đến khi cậu ấy phục hồi lại ký...

Mặc Tử Hiên chưa nói hết câu, thì thấy cậu bé An Hạo Nhiên ngáp ngắn ngáp dài bước xuống, anh vội chạy lên ôm chầm lấy đứa bé, đồng thời kiểm tra thân thể đứa bé.

"Yên tâm, tôi chả hứng thú với trẻ con!" Lâm Hạc tựa ghế sofa nhâm nhi tách trà, trào phúng nói.

"Cha ơi! Chú đẹp trai đâu rồi? Sao Cha biết con ở đây?"

An Hạo Nhiên vô tư hỏi cha mình, Mặc Tử Hiên thoáng nghĩ chắc đứa bé này rất thích Lăng Vọng, có lẽ lần sao anh nên chú ý không cho nó gặp Lăng Vọng nữa, vì anh nhận ra Lâm Hạc không mấy thích trẻ con.

Trên tầng 3, qua khe cửa phòng bị khóa xích bên ngoài, Lăng Vọng nhìn thấy Mặc Tử Hiên một thân âu phục đạo mạo, hắn lại cảm thấy quen thuộc, dường như đã gặp người đàn ông đó trước đây, trong đầu thoắt ẩn thoắc hiện hình ảnh hắn cũng mặc âu phụ tổng tài, ngồi ghế tổng chỉ đạo một cuộc họp lớn, cũng từng uống trà xả giao, thậm chí đè người đàn ông đó dưới thân mà đánh tới tấp, hắn ôm đầu đau tựa vào cửa thở dốc.

Tiếng động bên trên khiến Mặc Tử Hiên chú ý, anh bế An Hạo Nhiên trên tay, chân bước lên bật thang thì đột nhiên bị Lâm Hạc vọt lên ngăn cản. Nhận thấy lúc này có trẻ con, nên Mặc Tử Hiên nhượng bộ ra về mà không ngoảnh lại...

[...]

Lăng Vọng đau đầu quằng quại dưới sàn, thì cùng lúc bên này An Ngôn bị gai hoa hồng trắng đâm trúng máu tươi nhỏ vào nước trong lọ thủy tinh. An Ngôn đang cắt tỉa hoa hồng trắng cắm vào lọ, vì cô nghĩ người trồng hoa sẽ trở về, cô biết ngôi nhà vẫn có người sinh sống, hoa trồng rất kỳ công, thì chắc chắn phải có người coi sóc.

Hoa hồng thường là biểu tượng cho sự gắn bó lâu dài giữa hai tâm hồn, vượt qua mọi cám dỗ và khó khăn, người trồng nó ắc hẳn là muốn truyền tải điều muốn nói đến nửa kia, và An Ngôn vui trong lòng, dù mong manh nhưng cô vẫn hy vọng người đó xuất hiện.

*** Chú ý vì là tiểu thuyết, tác giả ghi chú dung mạo các nhân vật mới giống nhân vật cũ bên cạnh Nam Môn Thần, để độc giả dễ mượn tượng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.