“Tránh ra!”
Trong khu rừng mưa bão ầm ầm. Mặc Tử Hiên đã đội mưa tìm được Nam Môn Thần một gốc cây to, đỡ hắn dậy nhưng bị đẩy ra.
“Về nhà! Tôi có chuyện muốn nói với anh!” Mặc Tử Hiên cởi áo vest lên người hắn.
Nam Môn Thần ném áo đi, đè Mặc Tử Hiên xuống nền lá cây ẩm ướt, giằng co đến áo quần cả hai bung bét.
Mặc Tử Hiện ngượng chính mặt, còn Nam Môn Thần thản nhiên giữ chặt hai tay đối phương khoé miệng cong lên tỏ vẻ khinh thường:
“Mặc Tử Hiên…! Anh đừng giả nhân giả nghĩa… Anh thắng rồi đấy, muốn đến đây sỉ nhục tôi à? Anh nằm mơ đi!”
Nam Môn Thần vươn tay bứt nhánh dây leo, cột Mặc Tử Hiên vào gốc cây to, cười tà ác: “Anh tận hưởng chiến thắng ở đây đi!”
“Nam Môn Thần! Anh bị điên à! Thả tôi ra!”
Nam Môn Thần đi được một đoạn xa, thì ngoảnh đầu lại, cười ngạo mạng:
“Giữa anh và tôi, chỉ có một người được sống tiếp!” Dứt câu hắn đi khuất trước tầm mắt dõi theo vô vọng của Mặc Tử Hiên.
Mưa ngày một to, sấm đánh vang trời, Nam Môn Thần lên xe bên được rời khỏi…
[…]
Bên này.
An Ngôn tỉnh lại, không thấy Mặc Tử Hiên đâu, ngoài trời mưa vẫn rất to. Theo tin dự báo thời tiết thì hôm nay có cơn bão lớn.
“Kỳ lạ! Anh ấy đi đâu rồi?”
An Ngôn xuống quầy lễ tân hỏi, thì nữ nhân viên nhìn cô mỉm cười, kiểu ái mộ.
“Chị hạnh phúc thật, có anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguoc-kieu-the/3359108/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.