Anh ta đánh rơi luôn cốc nước trên tay, không thế tin được người này vậy mà lại xuất hiện ở đây…
“Tại sao, anh không nói rõ mình không phải Mặc Tử Thiên?”
Ở ban công phòng, Hạn Hạo lén nhìn chang trai tật nguyền qua lớp rèm cửa bay phấp phới. Nam nhân kia đã ngủ say vì thuốc an thần trong nước lọc.
“Không thể!” Mặc Tử Hiên trầm tư hồi lầu, thở dài đáp.
Hạn Hạo không khi Mặc Tử Hiên muốn thế anh trai chăm sóc chàng thiếu niên đó…
[…] […]
Hôm nay thời tiết đẹp An Ngôn tưới hoa trong sân, cô cũng đã thích nghi dần với sự giam cầm của Nam Môn Thần.
“Tránh ra!”
Từ Hoa Kiều từ ngoài cổng xông vào, đẩy ngã Mộc Bình.
An Ngôn chạy đến đỡ bà, thì bị ả tát cho một cái như trời gián.
“Từ Hoa Kiều! Cô muốn cái gì?” An Ngôn trừng mắt trách vấn ả, lúc trước cô bị ả ức hiếp, nhưng bây giờ thì cô không để ả áp bứt mình nữa.
Nam Môn Thần từ trên lầu nhìn xuống vô tình thấy cảnh vợ hùng hổ thế, đôi mắt thâm thúy mong chờ pha xử lý của cô vợ nhỏ.
“Mày đã thuốc nước gì Nam Môn Thần hả?” Từ Hoa Kiều nghiến răng trèo trẹo, bởi cả tháng nay Nam Môn Thần không sang chung cư riêng của ả, từ hôm bày trò cho người hiếp An Ngôn, thì ả không nhận được cưng chiều của Nam Môn Thần nữa, hỏi sao không sùng sùng đến đây tính xổ.
An Ngôn cảm thấy vô vị, chuyện Nam Môn Thần muốn làm gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguoc-kieu-the/3348492/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.