Tiếng gì thế nhỉ?
An Ngôn nghe âm thanh gì đó phát ra từ phòng bếp, chậm rãi đẩy cửa ra.
Nam Môn Thiên quay lại, trên người anh ta là chiếc tạp dè, trên tay đang cầm sạn, cô hướng mắt về sau nam nhân thấy là món cơm đang chiên.
- Cần tôi giúp không?
An Ngôn bước vào cầm lấy sạn đảo cơm. Nam Môn Thiên nhúng vai một cái rồi ngoan ngoãn ngồi ở bàn ăn chờ đợi.
Nam Môn Thần bước vào, Nam Môn Thiên liền niềm nở kéo ghế mời anh trai ngồi.
- Anh hai ăn sáng.
Nam Môn Thần giật tay ra, phủi phủi nơi mà tay Nam Môn Thiên đã chạm vào, trừng mắt cảnh cáo.
- Đừng tỏ ra thân thiết với tôi.
An Ngôn nghe giọng điệu dữ tợn đó, bất giác ngoảnh lại quan sát. Anh em nhà này là không thuận hoà sao? Từ lúc Nam Môn Thiên hiện diện trong nhà, thì cô không bao giờ thấy Nam Môn Thần ăn cơm ở nhà nữa.
An Ngôn rất khéo nấu nướng, nhanh chóng món cơm chiên thơm phức đã phân ra hai dĩa đắt trước mặt anh em nhà họ Nam.
Nam Môn Thiên nho nhã ăn rất từ tốn, cảm thấy cô gái xinh đẹp này nấu ăn khá ngon.
Nam Môn Thần liếc ánh mắt sắt lạnh đâm vào An Ngôn phía sau em trai.
An xong bữa cơm, Nam Môn Thiên đến bệnh viện làm việc.
Nam Môn Thần lôi An Ngôn vào phòng riêng.
- An Ngôn... Cô đang cố tình quyến rũ em trai của tôi sao?
- Em không có!
- Cô nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguoc-kieu-the/2773675/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.