Lạc Hiên lê thân hình hoàn mỹ cùng khuôn mặt chết bầm đi đến khu trọ nhỏ, ánh đèn mập mờ. Đi đến căn phòng quen thuộc. Anh quẹt thẻ mở cửa.
Phòng của Hàn Hy Mộc
Căn phòng tuy nhỏ nhưng rất gọn gàng, màu trắng tinh khiết điểm thêm chút hồng nhẹ. Chiếc rèm trắng vì gió mà phản phất gió lạnh đông. Bên phải là chiếc giường bé tí, chỉ vừa vặn với thân hình cô, ra trải giười màu hồng xen những bông hoa liti màu trắng, gối và mền cùng màu làm nổi bậc lên giữa căn phòng. Cô - Hàn Hy Mộc, cô gái nhỏ nhắn với nước da hồng phấn đang ngồi ăn tối. Lạc Hiên mở cửa: " Anh đây *Hy "
* Hy: mặc dù tên Mộc nhưng cô vẫn thích gọi Hy hơn, vì lúc bé ba cô vẫn hay gọi cô như vậy. Ba cô nói ba thích gọi thế, nghe vui tai.
Hy Mộc nghe tiếng anh, quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ chợt hạnh phúc. Nhưng sau đó lại sửng lại vì những vết thương nặng trên mặt anh.
- " Hiên, anh sao vậy, anh bị đau rồi. "
Cô đau lòng chạy đến giọng run run nói.
Lạc Hiên gạt qua lời hỏi han của cô, nắm chặt vạ Hy Mộc, vội vã nói:
- " Anh không sao. Hy, em phải giúp anh chuyện này. Chỉ có em, nếu không ngày mai em sẽ không còn được gặp anh nữa. Em có thương anh không? Em sẽ không muốn thấy anh chết đúng không? Giúp anh, em phải giúp anh. "
Hy Mộc nghe xong chợt lạnh toát, cô không biết có chuyện gì khiến anh thành ra như thế, lại còn như thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguoc-dai-phu-nhan/208442/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.