Những ngày sau đó Vương Khiêm không hề trở về, cũng không có nổi một cuộc điện thoại. Hy Mộc vẫn ở lì trong biệt thự chờ đợi mà không hề than vãn.
Cứ thế sáng sẽ thức dậy, thay một bộ đồ ngủ khác, bước xuống bếp tự làm thức ăn cho mình. Có tuyết sẽ ngắm tuyết, có nắng sẽ ngắm nắng. Những ngày thời tiết biến chuyển dường như luôn có sự chứng kiến của cô gái nhỏ.
Cô không ăn trưa, đến chiều thì ăn bừa một thứ gì đó rồi lượn lờ khắp căn biệt thự. Một năm qua cô vẫn không thể nhớ nổi đường đi của nơi này.
Cả tuần trôi qua trong chán nản, Hy Mộc gầy đến gió thổi cũng muốn bay. Cô xin người hầu cho phép mình trồng một chậu hoa nhỏ đặt ở phòng khách. Từng ngày đều nhìn xem hoa lớn được bao nhiêu, có khi còn dùng tay đo nữa.
Có lẽ tối là khoảng thời gian khó khăn nhất, vì chỉ cần nhắm mắt lại sẽ nghĩ tới người đàn ông lãnh đạm đó. Cô vẫn thường khóc một mình, sau đó lại nghĩ đến khoảng khắc anh quỳ gối đưa nhẫn cho cô tại một nơi cả đời cô cũng không bao giờ nghĩ tới lại cười tủm tỉm một mình. Cứ thế ngủ không hề hay biết.
Tuần thứ hai, nửa đêm của ngày thứ 15.
Chiếc mui trần Chevrolet Corvette mở đèn pha sáng bậc cả biệt thự. Ngạo ngễ chạy một vòng lớn xung quanh hồ nước lớn mới dừng ngay tại chân cầu thang. Người hầu đã ngủ không còn biết trời trăng mây gió nên không ai ra ngênh đón, bóng dáng cao to cũng không quan tâm mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguoc-dai-phu-nhan/1245173/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.