Quầy bar của Loic Sandra.
" Tư Ninh, đừng uống nữa "
" Đừng, trả rượu lại cho em. "
Dáng Tư Ninh gầy đến xót xa nằm áp sát vào mặt kính của quầy bar, khóc lóc với tay lấy ly rượu bị chớp lấy từ Mục Phong, mà anh thì vô cùng giận dữ nhìn cô, ánh mắt xen kẻ vẻ đau lòng.
" Công ty sắp không lấy lại được nữa. Các cổ đông thì lần lượt ra đi. Bác Khổng nhập viện tình trạng mê man không biết khi nào tỉnh dậy, em thì làm gì ở đây. "
Mục Phong hét lớn, tiếng bar ồn ào vẫn không thể át đi giọng nói trầm ồn. Tư Ninh chật vật ngồi dậy, nước mắt sớm đã ướt cả khuôn mặt xinh đẹp.
" Em đợi Khiêm. "
Đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào chai rượu đối diện, Tư Ninh mệt mỏi buông lỏng từng tiếng. Phong xót xa ôm lấy cô, thân thể quá gầy đến mức anh có thể ôm trọn vào lòng, tức giận giọng nói cũng không kiềm chế được.
" Rốt cuộc em phải ép bản thân bao nhiêu lần nữa. Hắn không yêu em, nhất quyết không yêu em, em làm sao có thể chịu được sự lạnh nhạt của hắn trong 2 năm. Em không chán sao, không đau lòng sao khi dù chỉ một lần hắn cũng chưa bao giờ để em vào lòng. "
" Anh im đi. Anh không có quyền nói như vậy. Anh ấy yêu em. "
" Nếu yêu thì làm sao đợi em quỳ xuống trước mặt mới để em ở bên cạnh. Yêu thì làm sao một cái nắm tay, ôm hôn cũng khó khăn đến chưa bao giờ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguoc-dai-phu-nhan/1245162/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.