Vương Khiêm đứng đơ người nhìn Hy Mộc, thấy cô xiu vẹo thì mày đẹp nhíu lại, nước da trắng hồng nay còn hồng hơn, môi hồng nay trở thành nên đỏ rực, vùng má và chóp mũi bị cô đánh nhéo đến cũng thành sưng và đỏ. Hy Mộc ngất ngơ nhìn hình dáng quen thuộc. Cảm giác an toàn ùa về, yếu đuối ngập tràn trong trái tim nhỏ bé. Cô lao vào lòng anh, vùi đầu vào lòng ngực rắn chắc nhắm mắt ngủ say sưa.
Dáng người cao to cứng đờ lại để mặc cô ôm lấy mình. Anh sợ nếu mình vươn tay ôm lấy cô mọi cảm xúc dồn nén bấy lâu sẽ không thể giữ vững được nữa. Anh sẽ điên cuồng mà chiếm lấy cô, thô bạo muốn cô cả ngày lẫn đêm cũng chưa hạ dạ.
Hy Mộc nức nở trong lòng anh, tiếng khóc dù nhỏ nhưng thân thể cô cứ từng đợt từng đợt run rẩy. Cuối cùng cũng là anh đau lòng, tay vòng qua eo cô, tay còn lại áp giữ cái đầu nhỏ, tựa cằm lên đỉnh đầu cô. Hy Mộc nhỏ bé đến nổi chỉ cần anh vòng tay qua là có thể ôm hết cả thân thể cô, để cô lọt thỏm vào lòng mình. Chết tiệt anh đã nhớ cái cảm giác này đến phát điên.
" Sao lại khóc "
Giọng anh đầy vẻ cưng chiều đến phát hờn. Người ngoài nhìn vào sẽ không thể tin được có một phút giây nào đó anh có thể dịu dàng như thế này. Hy Mộc nghe được thì lắc lắc đầu, ngọ nguậy chùi nước mắt bằng chiếc áo vest tiền tỉ của anh. Ngước đầu ấm ức luyên thuyên nói, càng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguoc-dai-phu-nhan/1245160/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.