Hy Mộc bế Đồng Nhiên vào phòng. Cậu bé không hề giẫy dụa mà vùi vào lòng Hy Mộc, nín hẳn lúc nào không hay nhưng trong lòng vẫn còn uất ức, mềm nhũn trong lòng cô. Hy Mộc lúc này bỗng dưng cảm thấy ấm áp, cậu bé như cục bông nằm gọn trong lòng cô, hơi ấm của cậu bé lan tỏa khắp lòng ngực làm Hy Mộc cảm thấy được an ủi và không còn tủi thân nữa. Cô đặt cậu bé lên chiếc giường nhỏ xinh xắn màu xanh biển trầm, nhỏ giọng vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh:
- Con tên gì?
Cậu bé ngơ ngác nhìn cô, lúc sau cái miệng nhỏ mới bập bẹ nói:
- Đồng Nhiên nhưng cô không được hỏi họ. Ba con nói, họ tên của nhà này phải hạn chế cho người ngoài biết...cho người ngoài biết....nhiều nhất có thể
Cậu bé thông minh đang tìm những lời lẽ để diễn tả, nhưng đến khi nói ra rồi lại thật buồn cười. Hy Mộc thuận ý nhoẻn miệng đẹp cười một cái. Cậu bé thấy cô cười, liền nắm lấy tay cô, ngây thơ hỏi:
- Cô làm mẹ cháu đúng không?
- Cô rất khác, không giống những cô trước bà dắt về đâu. Bà con việc gì cũng giỏi, từ dọn dẹp, kinh doanh, đến chăm sóc ba con con. Nhưng lại không...không....không suy nghĩ được ai là vợ của ba. Ba rất buồn vì bà làm như vậy, thật đấy, con thấy ba...ba..ba....ba rất khổ sở.
Đồng Nhiên nói năng lủng củng nhưng rất thích nói, còn hay dùng những từ ngữ đậm chất người lớn. Hy Mộc chịu không nổi sự đáng yêu, ngày càng thích nói chuyện cùng cậu bé, cô ôm cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguoc-dai-phu-nhan/1245154/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.