* Lậ lại trang cũ xem một tí rồi xem ở đây nha, để nắm nội dung ý *
__________________________________________
- Hy Mộc...
- Đừng gọi tên em nhiều như thế, em ở đây.
Vương Khiêm không nói gì nữa, giữ chặt tay Hy Mộc, vén những lọn tóc rối bời trước khuôn mặt nhỏ, lòng đau đớn âm ỉ.
- Anh có phải đang buồn lắm không?
...
- Anh đặt con bé ở đâu?
- Bờ biển phía Tây, đợi khi em khỏi anh sẽ đưa em đến.
- Em có thể khỏi ngay bây giờ.
- Không thể.
- Khiêm,...Nhìn anh như thế này, em rất đau lòng.
Khóe mắt Hy Mộc rưng rưng, bàn tay vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của Vương Khiêm, trong lòng không khỏi nhói đau.
- Em sẽ không buồn,...
...
- Thế nên anh cũng đừng tự dày vò mình nữa,...
...
- Anh chắc đã phải khó khăn lắm,...
- Thật tốt khi nghe được giọng em.
___________
Chiếc Bently đen kiêu ngạo chạy thẳng vào sân vườn, vòng qua hồ nước, dừng lại trước bậc cầu thang của ngôi biệt thự.
Người hầu trong nhà vẫn thói quen cũ xếp hàng dọc các bậc cầu thang, riêng chỉ bác quản gia không chịu nổi mà chạy nhanh xuống các bậc cầu thang, mừng như đứa con gái bé bỏng của mình trở về.
- Bác quản gia.
Hy Mộc chạy ra khỏi xe ôm chầm lấy bác quản gia. Bác cũng run run mà ôm lấy cô, con bé duy nhất lễ phép với mình, con bé duy nhất chào mình buổi sáng, con bé duy nhất sợ mình mệt mà tự làm mọi chuyện, làm sao bác không nhớ không thương.
- Bác đừng khóc..
Hy Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nguoc-dai-phu-nhan/1245149/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.