Lúc Thịnh Trường An đến vừa đúng lúc Thẩm Trạch đem nước trái cây đặt lên bàn.
"Sao đến nhanh vậy?" Thẩm Trạch gật đầu cười với anh, kéo ghế ra.
Thịnh Trường An lịch sử mỉm cười: "Là do tôi đến sớm thôi."
"Cũng tốt." Thẩm Trạch ý bảo anh ngồi xuống, lấy tập tài liệu ra.
Sau khi an tọa, Thịnh Trường An đan tay vào nhau, do dự mở lời: "Lúc trước tôi có nói với anh rằng định dùng việc bao dưỡng người trong công ty để giải tỏa tâm lý mình đó, thật ra có vài điều tôi chưa nói."
"Là chuyện gì?" Thẩm Trạch mở tài liệu, tay cầm sẵn bút.
"Thực sự thì..." Thịnh Trường An nhưng lại một lúc, khó khăn mở miệng: "Tôi cùng cậu ấy ở chung dựa vào nội dung của tiểu thuyết."
"Cụ thể nghĩa là thế nào?" Thẩm Trạch viết xuống một dòng ghi chú.
Thịnh Trường An nhắm mắt lại: "Tôi... tôi gửi cậu ấy một bộ tiểu thuyết, yêu cầu dựa vào nội dung trong đó để diễn. Lúc mới bắt đầu tôi nghĩ chỉ là thử thôi, nhưng mà sau đó nó có hiệu quả thật. Lần đầu tiên thử nghiệm, có thể nói là tiếp xúc cực kỳ thân mật. Hôm đó về nhà, con gấu bông của tôi đặt trên sofa hai ngày mới bị ném vào kho."
"Cho nên tôi quyết định thử thêm. Hôm nay lúc ở phòng bếp, tôi tự nhủ bản thân rằng mình là đang làm việc của nhân vật trong tiểu thuyết thôi. Sau khi cậu ấy đi rồi thì ăn cơm trưa đã làm."
Thẩm Trạch gật đầu: "Vậy anh cảm thấy thế nào?"
"Rất khó nói." Trên mặt Thịnh Trường An thoang có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ngoc-nghech-nha-toi-rat-lam-tien/1644897/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.