Chương trước
Chương sau
Phương Tri Dịch tới sớm hơn giờ hẹn một tiếng. Sau khi báo địa điểm hẹn liền theo nhân viên dẫn đến phòng ăn riêng, vừa đẩy cửa bước vào đã thấy Triệu Thành Quân ngồi trong đó.
Thấy hắn tiến vào, Triệu Thành Quân trước tiên ngây ngẩn cả người nhưng sau đó sắc mặt liền trở nên nghiêm nghị: "Cũng biết sợ mà đến sớm đấy à?"
"Mấy người đạo diễn Vương đâu?" Phương Tri Dịch chọn vị trí chéo hướng Triệu tổng ngồi xuống: "Sao ngài lại đến sớm như vậy?"
Triệu Thành Quân liếc hắn một cái: "Cậu đã đến hẳn biết tôi có ý gì?"
Phương Tri Dịch kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: "Bao giờ mấy người đạo diễn Vương tới?" Ít nhất cũng phải đủ thời gian cho hắn đánh người rồi đem ra ngoài.
Triệu Thành Quân tức giận cười gằn: "Cậu thực sự nghĩ tôi mời cậu đến đây để tham gia tiệc rượu bàn việc đầu tư sao? Cậu đánh tôi đương nhiên gọi cậu đến để trả lại rồi." Sau đó lão ta như nghĩ tới chuyện gì vui vẻ lắm: "Hay cậu sợ đám người kia đến sẽ khiến cậu xấu hổ."
Phương Tri Dịch nhìn hắn một cách chân thành, không nói lời nào.
"Được rồi." Triệu Thành Quân xua tay: "Đạo diễn Vương còn hơn nửa tiếng nữa mới tới. Trước hết cứ bàn luận chuyện của chúng ta đi."
"Vậy mời ngài." Phương Tri Dịch cười híp mắt nhìn hắn, nhẩm đếm số lần hắn muốn đấm lão ta tương đương với mức độ buồn nôn của hắn bây giờ.
"Không phải tôi chỉ nhéo... cậu một cái hay sao?" Lão tức giận đem lại chuyện cũ ra nói: "Vậy mà cậu lại quay lại đánh tôi thâm tím mặt."
"Mông." Phương Tri Dịch mỉm cười bổ sung: "Ngài không cần thiết phải cắt bớt lời nói như thế." Đến cả anh hắn cũng chưa từng dám nhéo mông hắn. Phương Tri Dịch trong lòng hằn học.
Triệu tổng: "........."
Phương Tri Dịch thấy lão ta không lên tiếng liền nói: "Sau đó thì sao?"
Triệu tổng ho khan một cái: "Nếu cậu đã ở đây chắc hẳn hiểu ý tôi. Chỉ cần cậu theo tôi thì lần thử vai kia của cậu có thể trực tiếp qua.
Phương Tri Dịch nghĩ lão thế mà cũng mở mồm nhanh thật. Nếu không phải bị lão làm khó, với khả năng của hắn lần thử vai này đương nhiên có thể qua. Trong lòng hắn lại âm thầm ghi hận Triệu Thành Quân thêm một lần.
Nhưng dù vậy trên mặt hắn vẫn là nét tươi cười: "Vậy sau này thì sao?"
"Sau này?" Triệu Thành Quân đắc ý cười vài tiếng: "Cậu đi hỏi những người theo tôi, có ai là không được tôi nâng lên? Diễn xong bộ phim này cậu sẽ được nhận ngay một vai nam chính. Sau này..." Triệu Thành Quân cười híp mắt, nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới: "Việc đó còn phụ thuộc vào biểu hiện của cậu. Nếu như cậu nghĩ tới việc động thủ lần nữa thì làm sao? Như thế tôi cũng không thể đáp ứng cậu được."
Điều kiện này đương nhiên là không thể. Phương Tri Dịch trong lòng chửi rủa. So với điều kiện của Thịnh tổng nhà hắn hiển nhiên kém hơn vạn phần.
Triệu Thành Quân cảm thấy lời nói của mình hình như đã có tác dụng, liền vỗ vỗ xuống chỗ ngồi bên cạnh: "Bây giờ cậu ngồi lại đây chúng ta tiếp tục bàn bạc."
"Được thôi." Phương Tri Dịch gật đầu cười, từ từ đứng dậy đi đến chỗ Triệu tổng. Đáng thương cho Triệu tổng không hề hay biết mình đã bị người kia sắp xếp xử lí xong xuôi.
Phương Tri Dịch bước tới bên cạnh lão ta, trước khi để bàn tay dơ bẩn của lão chạm tới hắn đã đem sách giấu trong bụng ra, hung bạo đập vào mặt lão. Triệu tổng không hề có chút phòng bị, lập tức ngã nhào xuống nền đất. Phương Tri Dịch ném sách lên bụng lão, bàn chân tàn nhẫn dẫm lên người lão. Triệu tổng giờ mới kịp phản ứng lại, sợ hãi hô to: "Cứu mạng!!!"
Phương Tri Dịch cười lạnh nói: "Ông cứ hô đi, phòng riêng cách âm rất tốt."
Vừa dứt lời, cửa phòng vang lên "Cạch" sau đó mở ra.
Phương Tri Dịch: "........."
Triệu tổng nhân thời cơ thoát khỏi chân hắn, chạy vội về phía cửa, không xem người tới là ai vẫn cứ một mực ôm đùi kêu gào: "Báo cảnh sát! Báo cảnh sát ngay lập tức! Anh cũng đã thấy..."
Tầm nhìn hắn hướng tới phía cửa phòng.
Phương Tri Dịch vội vàng đem quyển sách kia dấu đi: "Thịnh tổng... sao anh lại ở đây?"
Thịnh Trường An nhìn khung cảnh trước mắt có phần ảo diệu, nhất thời không nói lên lời. Hình như anh đến không đúng lúc thì phải, nhưng anh vẫn dự định phải làm cho xong việc.
Anh bước vào phòng sau đó khóa cửa lại, cau mày nhìn người đàn ông vẫn đang ôm đùi mình, trầm giọng nói: "Triệu tổng ngài sao lại ở đây bắt nạt người của tôi."
Phương Tri Dịch vừa mới chuẩn bị kiếm cớ đánh người: "........???"
Triệu tổng bị đánh đến mặt đau bụng đau lưng cũng đau: ".........???"
Thịnh Trường An không để ý đến biểu cảm của hai người kia, đem lời thoại của mình đọc tiếp: "Tri Dịch vẫn là người trẻ tuổi, có chuyện gì không hiểu lỡ có mạo phạm ngài thì mong ngài nhẹ dạ bỏ qua. Nhưng nếu muốn bắt nạt cậu ấy thì không được."
Triệu tổng vội buông bàn tay ôm chân của Thịnh Trường An ra, đứng dậy ngượng ngùng nói: "Cậu ta là người của Thịnh tổng? Nhưng cậu ta chưa từng nói...."
Thịnh Trường An khẽ gật đầu: "Đúng vậy, cậu ấy không muốn quá dựa vào tôi."
Triệu tổng trong lòng thầm rủa Phương Tri Dịch đằng sau thế mà lại có người chống lưng. Lão cười làm lành nói: "Thịnh tổng chắc vừa rồi cũng nhìn thấy. Tôi..."
"Cậu ấy cũng thật là nhiệt tình." Thịnh Trường An nhìn Phương Tri Dịch: "Triệu tổng không cần phải cảm ơn, dù sao tiện tay đỡ một người cũng không phải chuyện lớn gì. Chỉ là ngài lần sau nên cẩn thận đừng để bị ngã từ trên ghế xuống như vậy nữa."
Triệu tổng: "........"
Lão ta lau mồ hôi, miệng cười gượng gạo: "Đúng đúng, tôi sau này nhất định sẽ cẩn thận."
Ngoài cửa phòng ăn lúc này vang lên tiếng ồn ào. Thịnh Trường An thuận tiện xoay người mở cửa.
Đạo diễn Vương nhìn thấy người trước mắt giật mình một cái, sau đó cười thân thiện hỏi: "Thịnh tổng sao ngài lại đến đây?"
Thịnh Trường An xoay đầu lại liếc nhìn về phía Phương Tri Dịch một cái, quay lại đáp: "Tôi lo lắng cho người của mình nên tới xem qua một chút."
Đạo diễn Vương nhất thời không thể khống chế được biểu tình gương mặt: "A... A! Ngài nói Tri Dịch sao?" Thịnh Trường An gật đầu: "Tôi nghe nói cậu ấy đi thử vai ở chỗ đạo diễn Vương. Không biết cậu ấy diễn thế nào?"
Đạo diễn Vương đưa mắt nhìn Triệu tổng một cái, thở phào trong lòng, cười nói: "Rất xuất sắc! Cậu ấy là người có tài, làm diễn viên thực sự rất hợp."
"Vậy là tốt rồi." Thịnh Trường An vẫy tay về phía Phương Tri Dịch: "Tôi đưa người đi trước."
"Vâng vâng vâng." Đạo diễn Vương cười nói: "Ngài đi thong thả."
Thịnh Trường An cứ như vậy tự nhiên cầm tay Phương Tri Dịch rời đi trước mắt những con người đã hóa đá đằng sau.
Phương Tri Dịch nhìn Thịnh Trường An bên cạnh, không nghĩ tới Thịnh tổng vậy mà lại thấp hơn hắn một chút. Nhưng người này lại có tỷ lệ cơ thể rất đẹp. Nếu không có người ở bên để so sánh, sẽ đều thấy được vòng eo nhỏ cùng đôi chân dài miên man. Lần trước là do cùng nhau ngồi nói chuyện nên hắn mới không nhận ra. Phương Tri Dịch trong lòng thầm tính toán chiều cao của Thịnh tổng, ước chừng người này chỉ cao xấp xỉ một mét tám.
Thịnh Trường An kéo hắn đến đầu cầu thang thì buông tay ra, hai người đều im lặng, cùng nhau sóng bước ra ngoài. Đến bên ngoài, Thịnh Trường An quay người nhìn hắn: "Cậu lái xe tới sao?"
Phương Tri Dịch lắc đầu. Sinh viên nghèo thì lấy đâu ra thứ đồ xa xỉ như xe hơi chứ.
Thịnh Trường An gật đầu: "Vậy để tôi chở cậu về."
Phương Tri Dịch muốn từ chối, nhưng thần xui quỷ khiến thế nào hắn lại mở miệng nói: "Vậy cảm ơn Thịnh tổng." Xe của Thịnh Trường An trông cũng bình thường, Phương Tri Dịch thầm đoán có lẽ đây là chiếc 200EX của mẫu Rolls- Royce 2013, rất thích hợp với người như Thịnh tổng.
Sau khi lên xe, Phương Tri Dịch ngồi bên ghế phụ lái đưa mắt nhìn anh. Trước đây không chú ý tới, Thịnh Trường An trông rất đẹp. Có thể là do lái xe nên hai cúc áo sơ mi trên cùng không cài lại, thân người hơi hướng về phía trước, cổ tay xinh đẹp lộ ra ngoài. Ánh sáng bên ngoài rọi lại từ một phía, chiếu lên gò má đối phương một tia sáng ấm áp mờ ảo.
Phương Tri Dịch vội thu lại ánh mắt, mở miệng nói: "Thịnh tổng tại sao đột nhiên lại đến chỗ đó?"
"Tôi hỏi người đại diện của cậu." Thịnh Trường An tay cầm vô lăng nhìn thẳng: "Nhưng mà xem ra dù tôi không tới cậu cũng sẽ không xảy ra chuyện gì."
Phương Tri Dịch có chút chột dạ cười vài tiếng: "Dù thế nào thì vẫn phải cảm ơn Thịnh tổng đã giúp tôi giải vây."
Thịnh Trường An khẽ "Ừ" một tiếng.
Vậy tiếp theo anh phải làm sao đây? Làm sao để lấy cớ nói về chuyện bao dưỡng bây giờ?
Thịnh Trường An trong lòng có chút bực bội, nghĩ lại cảm thấy bản thân buổi tối biểu diễn không có tốt lắm.
"Nhà cậu ở đâu?"
Phương Tri Dịch nói địa chỉ, sau đó hỏi: "Thịnh tổng, những lời anh nói ở nhà hàng vừa nãy..."
Thịnh Trường An trên mặt tuy vẫn là biểu cảm lạnh lùng không thay đổi nhưng trong lòng lại dấy lên cảm giác thất bại. Quả nhiên vừa rồi xử lí vẫn chưa tốt.
Vì thế anh quyết định từ bỏ ý nghĩ muốn bao dưỡng người kia của mình: "Tôi chỉ muốn sau này Triệu tổng không có gây phiền phức cho cậu nữa. Chuyện này cậu không cần phải để trong lòng, tôi không có ý muốn trói buộc cậu."
Phương Tri Dịch ngay lập tức nhìn anh.
Nói thật hắn cảm thấy việc bị bao dưỡng cũng không có vấn đề gì- nếu như người bao dưỡng hắn có thể đẹp như thế này.
Hắn chỉ là không muốn bị anh của mình cười nhạo.... Phương Tri Dịch nói thầm trong lòng, quay đầu nhìn cảnh đường phố đang chạy nhanh trước mắt.
Nơi ở của Phương Tri Dịch không xa, rất nhanh xe đã đến trước cổng khu nhà. Thịnh Trường An dừng xe, gật đầu với hắn: "Tôi không đưa cậu vào trong được."
"Thịnh tổng..." Phương Tri Dịch nuốt một ngụm nước bọt, nhìn phần cúc áo để hở rồi liếc xuống cái eo nhỏ của Thịnh Trường An: "Hợp đồng lần trước anh nói... còn tính không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.