Văn Minh và Hạ Lam rời khỏi Bảo Bối, không hiểu vì sao từ lúc tiễn hai vị ôn thần kia trở ra, Văn Minh luôn có vẻ khó chịu. Mặc dù cậu vẫn luôn cười, nhưng nụ cười kia rất miễn cưỡng, dường như ẩn sâu trong đó là một bí mật gì đó rất đáng sợ.
Không thích Thanh Tùng và Khánh Linh?
Đúng là cậu không ưa hai người này, nhưng thật sự chưa bao giờ Văn Minh phản ứng kiểu ấy cả. Hạ Lam loại bỏ suy nghĩ này, quay mặt nhìn sang Văn Minh, ánh mắt tò mò không hề che giấu.
"Em thắc mắc gì à?" Văn Minh thấy đôi mắt nóng rực của ai đó liền đình chỉ suy nghĩ, mỉm cười nhìn về phía cô "Anh không quan tâm đến hai người kia đâu, em đừng đoán già đoán non nữa!"
"Vậy có chuyện gì?" Hạ Lam bĩu môi, chìm hẳn người xuống ghế êm ái "Nhìn anh kiểu như trời sắp sập!"
"Cũng may là như vậy.." Văn Minh xiết chặt tay lái, hơi nghiến răng "..Nếu không nói là trời sập còn hơi nhẹ nhàng!"
"Như vậy là thế nào?" Hạ Lam khó hiểu hỏi lại, chuyện gì đã xảy ra? Cô bỏ qua điều gì ư? "Rốt cuộc mọi thứ là sao?"
"Cục cưng.." Văn Minh quay mặt về phía cô, vươn một tay xoa nhẹ đôi gò má xinh đẹp của Hạ Lam "..Em không cần nghĩ ngợi gì cả, mọi chuyện đều có anh lo!"
"..." Tôi đây cũng không phải loại vô dụng chỉ có thể ngồi một chỗ! Cưới chồng để dựa vào chồng, nhưng Hạ Lam không muốn lúc nào cũng chăm chăm ngả lưng để mọi vất vả cho Văn Minh gánh được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ngoc-nghech-cua-nha-ai/562740/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.