Hạ Lam nói xong lời xin lỗi liền cảm thấy linh hồn bị một lực hút thật lớn cuốn đi. Cô không thể kêu gào, cũng chẳng thể chạy thoát, không nơi bám víu, cứ như vậy vút qua hàng ngàn hàng vạn thước phim kì lạ.
Những thước phim ấy có thể là kỉ niệm quá khứ của cô, cũng có thể là chuyện tương lai sau này nếu như cô không bị nổ chết ở trung tâm thương mại. Cũng có thể lại là những khung cảnh trong đám tang, những gương mặt người thân đau khổ hoặc dằn vặt. Lại còn đan xen thêm hình dung của một cậu trai kì lạ nào đó, thấp nhỏ, buồn bã rũ vai, lúc nào cũng một mình độc lai độc vãng..
Chẳng hiểu vì sao nhìn cuộc sống của mình cô lại ít đau lòng, hoặc sự đau đớn cũng chỉ thoáng qua rồi thôi. Nhưng khi hình ảnh cậu bé kia xuất hiện lại khiến Hạ Lam nhức nhối mãi không thôi.
Gương mặt cậu ta bị bôi mờ, một khoảng trống không cho phép cô nhìn nhận rõ ràng nhưng lại thân quen đến lạ lùng. Người này cô có quen hay không?
Tại sao lại khiến cô đồng cảm đến vậy?
Thôi ngay! Dừng lại ngay!
Đừng có biến Hạ Lam này thành đứa con gái bất hiếu, cha mẹ khóc không đau lòng bằng việc nhìn trai buồn bã nữa đi!
"Hạ Lam!" Giọng nói mừng rỡ bén nhọn xuyên qua tai khiến cô giật mình, toàn bộ khung cảnh bên cạnh đều mờ mịt, thay vào đó là thứ ánh sáng chói lòa muốn xuyên qua vành mắt, chiếu thẳng vào đồng tử của cô.
Hạ Lam nhíu nhíu mi, vừa chớp chớp hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ngoc-nghech-cua-nha-ai/562698/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.