Hạ Lam dụi mắt tỉnh dậy, trong phòng vẫn tối om chẳng khác gì đêm qua lúc cô trở về. Hơi xoay người một chút, chỉ thấy chăn gối bên cạnh dày đặc, dày đến mức khiến Hạ Lam khó cựa quậy.
Đầu cô đau nhức tựa như bị búa bổ qua, cả người cũng ê ẩm và quái lạ hơn nữa là.. Môi đau rát dã man!
Quái quỷ!
Hôm qua đi về Hạ Lam đã làm gì nhỉ?
Cô chỉ nhớ mình lên xe taxi, nói địa chỉ sau đó ngủ thẳng, lên nhà ra sao, vào phòng thế nào, thậm chí thay quần áo tẩy trang kiểu gì cũng không hề nhớ!
Giỏi thật.. Nhưng người giỏi nào lại không có khiếm khuyết chứ? Chắc lúc Hạ Lam di chuyển hoặc xử lí đã lỡ chân ngã dập môi vào đâu đó rồi!
"Em tỉnh rồi sao?" Bên eo vốn bị đè chăn tự dưng xiết chặt, Hạ Lam lúc này mới giật mình, bỏ tay xoa đầu xuống hốt hoảng nhìn sang bên cạnh..
Ôi má! Trịnh Văn Minh!
Cậu ta làm gì ở đây? Vẻ mặt ngái ngủ này, mái tóc tổ quạ này, đôi mắt đen thẫm có chút lười biếng này.. Là..
"Còn mệt thì nghỉ thêm chút đi, hôm nay được nghỉ!"
"Từ từ!" Hạ Lam muốn lui người về nhưng buồn thay, ngay khi cô lùi lại bộ não đang bị đình trệ của cô tỉnh dần, lập tức load được một tin tức động trời: thứ đang vắt ngangeocôkhôngphảichăn!
Tay của Văn Minh! Tay của cậu ta đang ở trên eo cô! Vậy là cậu ta ôm cô ngủ một đêm rồi ư? Vì sao? Vì sao chứ? Chả lẽ hai người hôm qua say rượu làm loạn? Nhưng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ngoc-nghech-cua-nha-ai/562626/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.