Hạ Lam không hiểu rõ hàm ý của Văn Minh khi nói câu cảnh cáo kia là gì. Có thể cậu ta đang âm thầm ám chỉ với cô rằng: qua cách cô nhìn người cậu ta có thể nắm bắt ngay được cô thích ai, ghét ai. Thế nhưng chuyện tình cảm đó lúc này chưa thể để lộ ra ngoài, bởi cả hai người đều đang ở trong một cuộc hôn nhân nguy hiểm.
Cũng có thể cô suy nghĩ quá nhiều, Văn Minh chỉ nói vậy vì Ngọc Thái thật sự là một người có vấn đề, nếu cô cứ cố chấp đến gần nhất định sẽ ăn đau.
Ừ, rồi thế nào?
Đăng Khoa cũng rất rất rất nguy hiểm, ấy vậy mà có ai ngăn được cô đến gần anh đâu?
Nếu Ngọc Thái này đúng là anh ấy thì cô có thể thoải mái lựa cách đối xử mà không cần lo lắng. Bởi Hạ Lam ở cạnh anh những năm năm, đã hiểu rõ anh ấy lắm rồi.
Còn nếu anh ta không phải Đăng Khoa, vậy thì càng chẳng cần để tâm. Đăng Khoa cô còn quấn quýt được năm năm, một Ngọc Thái này đã tính là gì?
Bỏ ngoài tai mọi sự cảnh báo, Hạ Lam ôm tâm trạng vừa lo sợ vừa mong chờ theo Văn Minh vào thang máy. Nhỡ vô tình gặp Ngọc Thái cô nên nói gì bây giờ nhỉ? Có phải chào hỏi không? Nếu anh ta không nhận ra cô thì phải làm sao?..
"Không cần gấp!" Văn Minh dẫn cô đi tới một hành lang dài trống trải. Đúng, trống trải vô cùng luôn ý!
Giờ mới thấy có quả bệnh viên thiếu thốn bệnh nhân thế này đấy. Từ lúc hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ngoc-nghech-cua-nha-ai/562589/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.