Hạ Lam ôm nội tâm đắc ý dạt dào đi về phía cầu thang. Đôi mắt vẫn còn đầy sương mù của cô đáng thương không dám nhìn thẳng, cứ như vậy cúi mặt khuất nhục mà đi. Nhưng chưa đến quá hành lang lầu hai, một bàn tay lớn thô bạo đã tóm chặt lấy tay cô, lôi Hạ Lam vào căn phòng ngay cạnh đó. Cửa không thèm đóng lại, cứ thế ép thẳng Hạ Lam lên tường, cô cắn cắn môi, cảm giác được bên tay bị tóm truyền đến cơn đau khó nói. Má, trật khớp rồi! Trịnh Văn Hóa! Chú mày trả thù cho em gái chứ gì? Thâm tình quá nhỉ? "Vì sao dám động đến Dung Dung?" Trịnh Văn Hóa gằn giọng, tay còn lại chuyển đến cái cổ mảnh khảnh của cô, xiết lấy. Hạ Lam không thể chống cự, cô vẫn đang diễn vai người bị hại đó! Dù sao thằng nhóc này cũng không có gan giết người đâu, đợi xem nó muốn diễn trò gì nào! "Cô dám bẻ gãy tay nó, có tin tôi cho người hiếp chết cô không?" "Tôi đã sớm biết cậu chẳng hề thương tôi.." Hạ Lam bị nghẹt thở, hốc mắt vốn trữ nước nãy giờ lập tức như đê vỡ, ào ào tuôn lệ. Khuôn mặt thanh tú không chút điểm trang, lúc khóc lên mang theo mấy phần tự nhiên, ngây thơ. Lại thêm nốt ruồi son thấp thoáng trên trán, càng khiến người này thoát tục đến không ngờ. "..Nhưng trái tim cứ mãi không nghe lời mà dõi theo cậu.." "..." Văn Hóa nhìn đến mức trấn động, trái tim không hiểu sao hẫng một nhịp thật mạnh, hắn ta cảm thấy.. Haha, quá tốt! Ông đây muốn ngược cho cô khóc thật nhiều! Sao ngày xưa lúc lên giường Văn Hóa lại chê cô phiền, mặt cũng bắt cô che lại mới làm nhỉ? Ây, lúc đó.. Ây, nghĩ lại thấy tiếc nuối triền miên! "Có điều hôm nay đã khác rồi!" Hạ Lam thoáng thấy bàn tay nắm lấy các chỗ trên người mình đều đồng loạt buông lỏng. Cô tỏ ra đau khổ, uất ức vùng thoát khỏi bàn tay Văn Hóa "Chính cậu đã khiến tôi nhìn rõ, thì ra trong lòng cậu, tôi chẳng là gì!" "Cô nghĩ cô có thể là gì?" Văn Hóa không nhịn được, bàn tay vừa bị hất ra lập tức đưa tới. Hắn ta nhắm vào cằm Hạ Lam mà hành động, bóp một cái thật mạnh ép khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô tới gần "Thứ hạ tiện giường ai cũng trèo dám lên mặt nói chuyện yêu đương với tôi? Đáng khinh! Hít thở chung một bầu không khí với cô cũng khiến tôi buồn nôn!" Làm như chị đây không thấy buồn nôn ý! Hạ Lam ngoài mặt vẫn nhăn nhó diễn kịch, sâu trong tâm cảm thấy cơn ói sắp ra đến miệng mất rồi. Không được! Phải nhịn! Ói ra mặt em nó bây giờ hỏng hết hình tượng thíu lữ đau khổ vì tình! "Cậu.." Hạ Lam giương đôi mắt to tròn lên nhìn thẳng, vẻ hoảng hốt mất cân bằng hiển hiện rõ ràng. Dường như sau câu nói ấy của Văn Hóa, thế giới quan của cô đã nát vụn vậy! "Cậu có thể không yêu tôi, nhưng không thể hiểu lầm tôi! Tay của Dung Dung không phải tôi làm, không tin cậu cứ hỏi rõ con bé là biết!" "Hửm?" Cơn kích động qua mau, Văn Hóa bình tĩnh nhìn khóe môi xinh đẹp của người trước mắt gần ngay trong gang tấc. Mới hôm trước còn cầu mình hôn lên, hôm nay đã giả bộ xa cách là thế nào? Muốn khơi gợi ham muốn chinh phục của mình? Hừ, nếu thế thì cho cô ta đạt được đi! Văn Hóa nhếch khóe môi mỉm cười tà mị, hắn cúi mặt xuống, khe khẽ gặm cái cằm tinh xảo của Hạ Lam, nhẹ giọng "Tôi cũng không nghĩ cái sức mèo cào của cô đủ khả năng bẻ tay Dung Dung.." Hạ Lam vốn đang đắc ý bỗng dưng bị người ta cắn cắn, cô rùng mình một cái, theo thói quen định lên gối cho tên cặn bã này một phát. Nhưng sực nhớ ra vai diễn của bản thân nên chỉ đành kêu gào ầm ĩ: "Này, cậu muốn làm gì, mau buông tôi ra.. Ối giời ôi, cứu!" Khốn khiếp! Chị đây còn chưa hôn ai đâu, đừng có mà làm quá trớn! "Chị Lam làm sao vậy?" Hành động của hai người vừa mở màn lập tức bị bắt tại trận! Hạ Lam mừng rớt nước, vội vã đẩy Văn Hóa đang sững sờ qua một bên "Minh nghe thấy tiếng chị khóc!" "Minh Minh! Tôi ở đây!" Cô nhào đến cửa phòng đang khép hờ, thoáng thấy bên ngoài còn có cả Hồng Ngọc. Nữ chính vẻ mặt phức tạp hết nhìn cô lại nhìn Văn Hóa, sau cùng thở dài đau khổ quay mặt đi "Chúng ta về phòng!" "Chị Lam vì sao lại khóc?" Đôi mắt đen sẫm của Văn Minh tối lại, cậu lén nắm lấy tay cô, từ trên cao nhìn đến cái gáy trắng nõn của người này. Mấy vết hôn cắn của kẻ kia đỏ đến khó tin, nổi bật nhức nhối. Không hiểu vì lí do gì, Văn Minh thật sự muốn nhào tới xé nát bờ môi cầm thú kia. Sau đó chính cậu sẽ xóa tan những vết tích trên người Hạ Lam, chồng chất lên người cô những dấu vết do bản thân tạo ra.. Đưa ngón tay lớn lành lạnh lên ngang mặt cô, Văn Minh chậm rãi gạt đi giọt nước mắt to tròn còn đọng lại, giọng nói ngây ngô có mấy phần trầm "Văn Hóa bắt nạt chị sao?" "Xin lỗi Hạ Lam!" Hồng Ngọc kéo kéo tay Văn Minh, lại bị cậu ghét bỏ hất đi "Văn Minh không nghe lời mình, nhất định chạy xuống đây phá chuyện tốt của hai người!" "Chúng tôi không có chuyện gì hết!" Văn Hóa xua tay vội nói, cậu ta dường như vứt hẳn sự tồn tại của cô và Văn Minh ra sau đầu, cuống cuồng thanh minh "Hồng Ngọc đừng hiểu lầm! Hai người mau đi đi! Đi nhanh!" "Đi thôi Văn Minh!" Hạ Lam vẫn bày ra dáng vẻ đau khổ, nhanh chóng kéo nam chính rời đi. Nữ chính vứt cho cô một cái nhìn không rõ thái độ, sau cũng không đuổi theo, mặc kệ hai người lên tầng ba. * Vừa xoay người đi khuất, Hạ Lam đã lau sạch nước mắt, biểu cảm đau đớn khi nãy biến mất hoàn toàn. Cô giãy khỏi nắm tay của Văn Minh chạy nhanh lên phòng, tìm khăn ướt lau sạch cổ mình. Văn Minh mặc dù có bệnh tim nhưng chân rất dài, chỉ ba bước đã đuổi đến nơi. Cậu ta cẩn thận đóng cửa lại, sau đó đoạt lấy khăn từ tay cô, ra sức chà! "Đau biết không?" Hạ Lam bực bội nhìn mảng da đỏ ửng của mình, hốt hoảng lui bước. Cậu ta điên lên cọ thêm mấy phát nữa kiểu gì cô cũng chảy máu cho coi! "Tránh ra! Chuyện tôi liên quan gì đến cậu?" "Bẩn!" Đôi mắt đen của Văn Minh thẫm lại, xoáy sâu vào mắt cô giống như một sự thôi miên. Hạ Lam sững người, nhất thời quên không đẩy Văn Minh ra nữa. Cậu ta ném khăn ướt vào bồn rửa mặt, quay người đi ra phía ngoài "Cô làm trò gì vậy?" "Diễn vai thiếu nữ si tình!" Hạ Lam giặt khăn, cẩn thận vắt lên "Để sau này tôi tách ra cậu ta sẽ không nghi ngờ!" "Nghi ngờ thì sao?" Văn Minh bất cần ngã người xuống đệm dày, mệt mỏi thở ra "Nó muốn thế nào liền thế ấy, lần sau đừng để nó động vào người!" "Thì sao?" Hạ Lam nguýt dài "Nếu tự dưng không lí do tôi bỏ cậu ta quay ra ôm chân cậu Văn Hóa sẽ bỏ qua à? Với tính cách điên tình kiểu đấy thì còn lâu!" "..." "Cậu ta mà gây khó dễ, chuyện ra ngoài học tập của cậu cũng đừng mơ thực hiện!" "Vậy nên cô quyết định lấy mình làm bình phong che cho tôi?" Văn Minh ngồi dậy, trên mặt là nét trào phúng cực sâu. Hạ Lam nhìn thấy thái độ này của cậu ta, hận không thể nhào đến cào nát cái mặt đẹp kia ra! Bà đây nghĩ cho cậu, cậu lại dám làm cao như thế? Không chờ cô phản bác, Văn Minh đã tiến đến cửa sổ đang mở, ngồi trên bệ cửa, xoay chân ra ngoài "Văn Hóa muốn thì cứ để nó gây, tôi không tin loại công tử bột như nó đủ sức làm ra sóng gió gì!" "Ối này, Văn Minh cậu đừng nghĩ bậy.." Hạ Lam vội vã chạy ra cửa sổ, nam chính nhìn thấy hành động này của cô, khóe môi đẹp câu lên một nụ cười tuyệt mỹ. Ánh trăng sáng phía ngoài chiếu lên khuôn mặt nhìn nghiêng của cậu ta tạo thành một bức tranh cực đẹp. Hạ Lam không có thời gian dừng lại nhìn, cô sợ hãi bước đến muốn nắm góc áo cậu ta. Tên Văn Minh này tự dưng phát điên cái gì? Do không muốn làm ảnh hưởng đến cô nên nhất quyết tự sát cho xong đấy à? Từ tầng ba này nhảy xuống cũng không có khả năng chết đâu! Sợ rằng người không đi còn rụng mất mấy cái tay cái chân! Khốn thật, đã đau tim còn tàn phế, cậu nghĩ có bàn tay vàng liền thích làm thế nào thì làm thế ấy sao? Bước nhanh đến phía trước, với tay tóm đến, đáng tiếc, đã chậm. Bàn tay nhỏ chỉ nắm được một khoảng trống rỗng. *Hú hú, hết truyện rồi hú hú hú ????
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]