Hiên Dự to lớn gục trên người Tống Vu Quân nhỏ bé, toàn thân mềm nhũn bất động.
Tống Vu Quân chê bẩn liền nhanh chóng ném cái xác ra chỗ khác.
Sau đó lấy trong túi ra một chiếc khăn lau tay thật mạnh giống như vừa đụng vào thứ gì đó rất kinh tởm.
Một tên gia nhân khác tò mò đi tới xem động tĩnh của Hiên Dự thì lập tức té ngửa về phía sau, sắc mặt tái mét không còn giọt máu, miệng lắp bắp nói.
“Chết…chết rồi…hắn ta giết…giết Hiên Dự rồi…”
Khuôn mặt của mọi người đã trắng tới nỗi không còn một giọt máu.
Hiên Dự tuy có hơi hung dữ với mọi người nhưng chưa bao giờ đem mạng sống của người khác ra làm trò đùa.
Cũng không ra tay tới nỗi chết người, cùng lắm là bị thương nặng một chút.
Vậy mà Tống Vu Quân lại dám làm chuyện đáng sợ này.
Bọn họ không dám tin vào mắt mình.
“Hiên Dự chết rồi, mau báo cảnh sát bắt Tống Vu Quân lại, cậu ta là kẻ giết người.”
Một tên gia nhân lớn tiếng hét toáng lên rồi vội vã lôi di động ra để gọi, ngón tay run lẩy bẩy, mồ hôi túa ra từ các đầu ngón tay.
Cậu ta sợ hãi tới nỗi không bấm nổi một con số dù đã cầm điện thoại trên tay một lúc.
Điều vừa rồi mà anh ta chứng kiến thiệt quá sức tưởng tượng, một người đang mạnh mẽ đột nhiên ngã nhào xuống trước mắt bọn họ, còn người mà họ cho rằng sẽ bị đánh cho thừa sống thiếu chết thì lại chính là trùm cuối.
Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ngoai-gia-thu-sung-vo-tan-troi/222997/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.